Trái tim của đại địa (P3)
Mưa phùn rả rích trên mái nhà, từng giọt nước nhỏ xuống hiên, vỡ tan thành những vòng tròn lặng lẽ. Tiểu Cường ngồi bên bàn học, ánh mắt mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những ký ức tuổi thơ dần trôi về.
Hắn nhớ về cha.
Một người đàn ông không quá cao lớn, nhưng vững chãi như cây cột trong nhà. Bàn tay cha thô ráp, đầy vết chai sần vì ngày ngày cầm búa, cưa gỗ. Hắn không nhớ rõ giọng nói của cha nữa, chỉ nhớ mỗi khi cha xoa đầu hắn, đôi mắt ông ánh lên sự hiền từ.
Có một lần, cha hắn mang về một túi giấy nhỏ, bên trong là vài chiếc bánh rán thơm phức và mấy viên kẹo đường.
“Tiểu Cường, con thích cái nào?”
Hắn hí hửng chọn lấy một viên kẹo, nhưng rồi nhìn sang em gái đang ngồi bẹp bên cạnh, bèn bẻ đôi viên kẹo, đưa cho nó một nửa. Cha nhìn cảnh ấy, chỉ cười nhẹ, xoa đầu cả hai anh em.
Hắn không biết, đó là lần cuối cùng hắn thấy cha cười.
Hôm ấy, cha nhận được lương. Ông tính toán rằng sẽ mua một ít đồ ăn ngon, chút quần áo mới cho con cái. Nhưng trên đường về, một tai nạn xảy ra. Người ta nói rằng ông không kịp tránh một chiếc xe ô tô chạy ẩu. Khi người ta đưa ông về, đôi bàn tay chai sần ấy vẫn còn nắm chặt túi bánh.
Mẹ hắn không khóc ngay lúc ấy. Bà chỉ lặng lẽ ôm lấy cha, run rẩy từng hồi. Tiểu Cường còn quá nhỏ để hiểu cái chết là gì, nhưng hắn nhìn thấy mẹ ngồi bên cạnh thi thể cha suốt đêm, ánh mắt trống rỗng.
Ngày đưa tang, em gái hắn níu lấy áo mẹ, lí nhí hỏi: “Cha đâu rồi?”
Không ai trả lời nó cả.
Từ ngày ấy, căn nhà thiếu đi tiếng nói trầm ấm của cha, nhưng những đồ vật ông để lại vẫn còn đó. Cái ghế gỗ cha đóng, cái kệ sách nhỏ cha làm… Tất cả đều như một phần của ông, âm thầm chứng kiến những năm tháng sau này.
Mất đi người trụ cột, gánh nặng đè lên đôi vai mẹ hắn. Bà vẫn làm may vá, nhưng giờ nhận thêm cả việc dọn dẹp, ai nhờ gì làm nấy, chỉ mong có thêm chút tiền nuôi hai đứa con.
Tiểu Cường đã hiểu chuyện hơn. Hắn không còn là đứa trẻ vô tư chạy nhảy suốt ngày nữa.
Có một lần, hắn lén lấy kim chỉ của mẹ, định giúp vá lại cái quần rách của mình. Nhưng hắn vụng về quá, chọc kim vào tay mấy lần, đau đến suýt khóc. Cuối cùng vẫn là mẹ hắn thấy được, thở dài kéo hắn lại gần.
“Con còn nhỏ, không cần làm mấy việc này đâu.”
Hắn cúi đầu, bặm môi.
“Mẹ ơi, con lớn rồi mà…”
Mẹ hắn xoa đầu hắn, nhưng không nói gì thêm, chỉ là quay đi cố nén nước mắt.
Ở trường, Tiểu Cường không phải là học sinh giỏi nhất, nhưng luôn chăm chỉ và có trách nhiệm. Hắn không chỉ lo cho bản thân mà còn luôn để ý đến em gái và mẹ ở nhà. Dù không quá xuất sắc trong học tập, hắn vẫn cố gắng hết sức để không khiến mẹ phiền lòng.
Một lần, trên đường về, hắn bị mấy thằng nhóc lớn hơn chặn lại, giật mất hộp cơm trưa. Hắn không khóc, cũng không phản kháng ngay, chỉ lặng lẽ đứng nhìn bọn chúng cười đắc ý. Hắn biết nếu đánh nhau, mẹ sẽ buồn, nếu kể lại, mẹ sẽ lo.
Thế nên, hắn chọn cách im lặng, nhưng trong lòng âm thầm ghi nhớ.
Hắn không thích gây sự, nhưng cũng không dễ để ai ức hiếp.
Nhưng em gái hắn thấy được.
Nó chạy về nhà, níu tay áo mẹ mà mách: “Mẹ ơi, anh bị bắt nạt.”
Hắn giật mình, còn chưa kịp ngăn lại, mẹ đã quay sang nhìn hắn. Đôi mắt bà không trách mắng, chỉ có chút đau lòng.
“Lần sau có chuyện gì, con phải nói với mẹ, được không?”
Hắn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ. Nhưng từ ngày ấy, hắn bắt đầu hiểu rằng, dù hắn có lớn bao nhiêu, trong mắt mẹ, hắn vẫn là đứa con nhỏ bé cần được bảo vệ.
Từ hôm sau, hắn đi đường vòng, tránh bọn chúng, đồng thời quan sát xem chúng có bắt nạt ai khác không. Cuối cùng, khi có cơ hội, hắn kịp giúp một đứa nhỏ khác tránh khỏi cảnh bị giật đồ, kéo nó chạy mất trước khi gặp lũ kia.
Cũng có lần, em gái hắn bị bạn học trêu chọc, khóc sướt mướt chạy về nhà. Tiểu Cường bực quá, hôm sau liền tìm đám nhóc kia, vung nắm đấm đánh nhau một trận.
Cuối cùng hắn bị mắng. Nhưng hắn không hối hận.
“Con đánh nhau là sai.”
Hắn cúi đầu.
Nhưng mẹ lại nhẹ nhàng tiếp lời: “Nhưng mẹ biết con chỉ muốn bảo vệ em gái.”
Hắn ngước lên, nhìn thấy mẹ khẽ thở dài.
Sau lần đó, em gái hắn lại càng bám anh trai hơn.
Một đêm mùa đông, mẹ hắn lại thức muộn để làm việc.
Tiểu Cường không ngủ. Hắn lặng lẽ bước xuống giường, rót cho mẹ một cốc nước ấm, đặt lên bàn.
Mẹ hắn giật mình, nhìn hắn, ánh mắt có chút bất ngờ.
“Tiểu Cường? Sao con chưa ngủ?”
Hắn không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn bàn tay mẹ, những vết chai sần hằn lên rõ rệt.
“Mẹ ơi…” Hắn ngập ngừng, không biết phải nói gì.
Mẹ hắn xoa đầu hắn, nụ cười mệt mỏi nhưng đầy yêu thương.
“Con ngoan, mau ngủ đi.”
Hắn về giường, cuộn tròn trong chăn, nhưng không ngủ được. Trong đầu hắn chợt nghĩ:
“Mình cần phải mạnh mẽ hơn, để mẹ không phải vất vả như vậy nữa.”
Hắn hiểu ra, điều cha hắn tiếc nuối nhất trước khi rời đi, chính là không thể tiếp tục che chở cho gia đình. Và bây giờ, hắn sẽ là người thay cha làm điều đó.
Tình cảm giữa hắn và em gái ngày càng khắng khít.
Có lần, em gái bị sốt nặng, cả người nóng hổi. Mẹ phải chạy ra ngoài mua thuốc, chỉ còn hai anh em trong nhà.
Tiểu Cường ngồi bên cạnh, nắm chặt tay em, không dám ngủ. Cả đêm hắn chỉ ngồi đó, thỉnh thoảng dùng khăn ướt lau trán cho em.
Sáng hôm sau, mẹ trở về, nhìn thấy hắn vẫn ngồi im lặng bên giường, mắt thâm quầng nhưng tay vẫn nắm chặt lấy em gái.
Mẹ hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ xoa đầu hắn.
Hắn không còn là đứa trẻ vô tư nữa.
Hắn bắt đầu trưởng thành.
Đăng bởi | Gacon.nhonho |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |