Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trái tim của đại địa (P4)

Tiểu thuyết gốc · 1516 chữ

Những năm tháng học sinh đã trôi qua nhẹ nhàng và ấm áp.

Tiểu Cường đỗ đại học.

Khoảnh khắc cầm trên tay tờ giấy báo trúng tuyển, lòng hắn tràn ngập niềm vui nhưng cũng xen lẫn nỗi lo. Mẹ hắn cười rạng rỡ, đôi mắt ánh lên sự tự hào nhưng cũng thoáng chút muộn phiền. Học phí, tiền trọ, sinh hoạt phí… tất cả đều là những gánh nặng. Nhưng bà không nói gì, chỉ xoa đầu hắn, bảo:

“Cố gắng lên con, mẹ sẽ lo được.”

Hắn biết mẹ nói vậy để hắn yên tâm, nhưng sự thật thì khác. Gia đình hắn vốn đã khó khăn, giờ lại càng thêm chật vật. Nhưng dù thế nào, hắn cũng không thể từ bỏ.

Ngày lên thành phố nhập học, mẹ hắn gom góp từng đồng, dúi vào tay hắn một xấp tiền lẻ. Đó là số tiền bà dành dụm suốt mấy tháng trời. Em gái hắn cũng lục lọi con lợn đất, cố tìm thêm vài tờ bạc lẻ nhăn nhúm đưa cho hắn.

"Anh đi học cố gắng nha! Khi nào về nhớ mua bánh cho em!"

Hắn ôm lấy nó, cười cười, nhưng lòng chợt nhói đau.

Cuộc sống sinh viên đầy chật vật nhưng tràn đầy sức sống

Ngày đầu tiên lên thành phố nhập học, Tiểu Cường mang theo một chiếc ba lô cũ, bên trong là vài bộ quần áo và một ít sách vở. Mẹ hắn đi cùng, hai mẹ con dắt díu nhau đến một khu trọ rẻ nhất mà hắn tìm được trên mạng.

Phòng trọ bé xíu, chỉ đủ đặt một chiếc giường đơn và một chiếc bàn học cũ kỹ. Trần nhà thấp, tường loang lổ những vết nứt, mỗi lần trời mưa, nước dột xuống từng giọt. Nhưng với hắn, chừng đó cũng đã là tốt lắm rồi.

Những ngày đầu tiên, mọi thứ mới mẻ và đầy hứng khởi. Hắn hăng hái đi học, tiếp thu những kiến thức mới, hòa mình vào không khí sinh viên. Nhưng rồi cuộc sống không chỉ có sách vở.

Học phí, tiền trọ, tiền ăn… tất cả đều là vấn đề. Những bữa cơm của hắn dần trở nên đơn giản đến mức tối đa: một gói mì, một quả trứng chiên, đôi khi xa xỉ hơn là ít rau luộc. Hắn quen với việc uống nước thay cơm, quen với những đêm đói bụng nhưng vẫn phải cố gắng học bài.

Bạn bè xung quanh sống vô tư, có người đi chơi, có người yêu đương, có người than thở chuyện bài vở. Nhưng hắn thì không dám nghĩ đến những điều xa xỉ đó. Trong đầu hắn chỉ có một điều duy nhất: kiếm tiền để mẹ và em gái không phải lo lắng quá nhiều.

Ngay từ tuần đầu tiên, hắn đã bắt đầu tìm việc làm thêm.

Ban ngày đi học, tối đến hắn chạy bàn trong quán ăn. Công việc vất vả, có hôm khách đông, hắn chạy đến mức chân như nhũn ra. Một lần, hắn bê một khay đầy đồ ăn nhưng do kiệt sức, hắn lỡ tay làm đổ lên người khách. Ông chủ quán mắng té tát, trừ luôn ngày công hôm đó. Hắn chỉ biết cúi đầu, xin lỗi rồi tiếp tục làm việc.

Không lâu sau, hắn xin được một chân giao hàng bằng xe đạp. Công việc này lại càng khắc nghiệt hơn. Có những ngày mưa tầm tã, hắn vẫn phải đạp xe đi giao hàng. Có lần, đến nơi thì khách không nhận, hắn đành ôm gói hàng quay về, lưng áo ướt sũng, đôi tay lạnh buốt.

Ca đêm ở cửa hàng tiện lợi là công việc cuối cùng mà hắn chọn. Làm từ 10 giờ tối đến 6 giờ sáng, rồi lại vội vã đi học. Nhiều khi đang đứng thu ngân mà mắt hắn díp lại, suýt gục xuống quầy.

Có lần, hắn ngất xỉu giữa ca làm. Khi tỉnh lại, hắn thấy mình nằm trong kho hàng, bên cạnh là cốc nước ấm và chiếc bánh mì mà chị quản lý mua cho.

“Cậu nhóc, có cần nghỉ ngơi không?”

Hắn lắc đầu. Không thể nghỉ. Một ngày không làm là một ngày không có tiền.

Hắn từng bị quỵt lương, từng phải nhịn đói suốt một ngày vì hết tiền. Nhưng chưa bao giờ hắn nghĩ đến việc từ bỏ.

Dù có khó khăn đến đâu, mỗi tháng hắn vẫn cố gắng về thăm nhà ít nhất một lần.

Mỗi lần về, hắn luôn cười tươi, luôn nói rằng mình vẫn ổn. Nhưng mẹ hắn đâu dễ bị lừa. Một lần lúc hắn về nhà, giữa đêm, bà thức dậy, thấy hắn gục trên bàn học, tay vẫn cầm cây bút chưa kịp đặt xuống. Đôi mắt hắn thâm quầng vì thiếu ngủ, trên bàn chỉ có một hộp cơm ăn dở.

Bà không gọi hắn dậy, chỉ lặng lẽ kéo chăn đắp lên vai hắn, rồi quay đi lau nước mắt.

Em gái hắn cũng lớn hơn, bắt đầu hiểu chuyện.

Có lần, hắn về nhà, mẹ hắn nấu một bữa cơm "thịnh soạn" hơn mọi khi. Hắn vừa định gắp miếng thịt cho em hắn, em gái liền giành lấy, đặt vào bát hắn.

“Anh ăn đi, em no rồi.”

Hắn nhìn phần cơm của nó, chỉ toàn rau và chút cá vụn. Hắn biết nó đang nói dối.

Có lần, thầy giáo giới thiệu một khóa học nâng cao, nếu học tốt có thể xin vào công ty lớn. Hắn rất muốn tham gia, nhưng nhìn học phí, hắn chỉ cười trừ rồi từ bỏ.

Hắn cũng từng thích một cô gái. Cô ấy hiền lành, dễ thương, hay cười với hắn. Nhưng hắn chưa từng dám thổ lộ. Hắn biết mình không có gì trong tay, không thể cho cô ấy một tương lai tốt.

Một lần, nhóm bạn rủ nhau đi du lịch. Hắn viện cớ bận, nhưng thực ra là không có tiền. Đêm hôm đó, hắn lặng lẽ ngồi trong phòng trọ, nhìn lên trần nhà ẩm mốc, tự hỏi bao giờ mình mới có thể sống như họ.

Dù khó khăn đến đâu, hắn chưa từng nghĩ đến việc bỏ cuộc.

Mỗi sáng thức dậy, hắn nhìn tấm ảnh gia đình trên bàn học, nhắc nhở bản thân lý do hắn phải tiếp tục.

Một đêm mưa, hắn tan ca làm thêm, đi bộ về phòng trọ vì xe đạp đã hỏng. Lạnh, đói, mệt mỏi. Hắn rút điện thoại ra xem, nhận được tin nhắn của mẹ:

"Mẹ và em khỏe, con đừng lo. Cố gắng học nhé, mẹ thương con nhiều."

Hắn đứng lặng dưới cơn mưa, không biết là nước mắt hay nước mưa đang chảy trên mặt mình.

Hắn hít một hơi thật sâu, tiếp tục bước đi. Vì ngày mai, dù khó khăn đến đâu, hắn vẫn phải tiến lên.

Sau hơn một năm bươn chải với đủ loại công việc, cuối cùng, hắn cũng tìm được một công việc ổn định hơn: làm trợ giảng cho một trung tâm dạy thêm.

Công việc này không vất vả như những công việc trước, lại có mức lương khá hơn. Ban đầu, hắn chỉ làm công việc sắp xếp tài liệu, hỗ trợ giáo viên điểm danh, thu bài kiểm tra. Nhưng nhờ sự chăm chỉ và tinh thần trách nhiệm, hắn dần được tin tưởng giao thêm nhiều nhiệm vụ hơn.

Sau giờ làm, hắn còn nhận dạy kèm cho một vài học sinh tiểu học.

Dần dần, hắn không còn thiếu ăn như trước nữa. Dù vẫn tiết kiệm tối đa, nhưng ít nhất hắn cũng có thể ăn uống đầy đủ hơn, không còn những đêm phải nhịn đói.

Những lần sau đấy về quê, hắn cũng không phải nhận những đồng tiền mà mẹ hắn khổ cực làm thêm để kiếm nữa, lại có thể gửi cho mẹ và em gái tiền tiêu vặt. Hắn sẽ cố không trở thành gánh nặng của gia đình, sau nữa sẽ là phụ giúp gia đình.

Cuộc sống của hắn bắt đầu có chút ổn định, nhưng hắn không vì thế mà lơ là chuyện học.

Từ khi có công việc ổn định hơn, hắn dành nhiều thời gian hơn cho việc học.

Ban ngày đi học trên giảng đường, tối làm thêm, đêm về lại vùi đầu vào sách vở. Những hôm không có ca làm, hắn lên thư viện ngồi học đến tối muộn.

Có lần, nhóm bạn rủ nhau đi chơi xa. Hắn viện cớ bận, nhưng thực ra là vì không muốn tốn tiền, tốn thời gian. Đêm hôm đó, hắn vẫn ngồi trong thư viện, nhìn ánh đèn sáng trưng, thầm nghĩ:

“Mình không thể lãng phí thời gian được.”

Hắn hiểu rõ hoàn cảnh của mình. Hắn không có gia đình khá giả để dựa dẫm, không có ai giúp đỡ. Nếu hắn không tự cố gắng, thì sẽ không ai làm thay hắn.

Bạn đang đọc Tu Tiên Hông sáng tác bởi Gacon.nhonho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gacon.nhonho
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.