Trái Tim của Đại (P5)
Sau bao năm cố gắng, cuối cùng Tiểu Cường cũng tốt nghiệp. Cầm tấm bằng trong tay, hắn nhìn lên bầu trời xanh cao vời vợi, lòng dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm. Cuộc đời hắn vốn chưa từng dễ dàng, nhưng ít nhất, hắn đã đi được đến đây.
Với nền tảng kiến thức vững chắc và kinh nghiệm làm thêm từ những năm đại học, hắn nhanh chóng tìm được một công việc ổn định. Lương không cao nhưng đủ để sống, và quan trọng nhất, đủ để hắn gửi tiền về cho mẹ và em gái. Hắn vẫn sống giản dị như trước, vẫn tiết kiệm từng đồng, bởi trong lòng hắn, gia đình luôn là ưu tiên hàng đầu.
Những ngày tháng làm việc trôi qua, hắn không ngừng học hỏi, không ngừng nỗ lực. Cấp trên đánh giá cao sự chăm chỉ của hắn, đồng nghiệp nể phục vì tinh thần cầu tiến. Chẳng bao lâu sau, hắn được đề bạt, có cơ hội giảng dạy ở một trung tâm giáo dục lớn.
Một ngày nọ, khi nhìn thấy một nhóm học sinh nghèo phải từ bỏ việc học vì không đủ tiền đóng học phí, trong lòng hắn bỗng dâng lên một suy nghĩ. Hắn từng đi qua con đường đó, hắn hiểu cái cảm giác bất lực khi muốn học mà không có điều kiện. Hắn muốn làm gì đó, không chỉ cho bản thân, mà còn cho những đứa trẻ giống như hắn ngày xưa.
Thế là, sau nhiều đêm suy nghĩ, hắn quyết định mở một trung tâm dạy học của riêng mình.
Nhưng khởi đầu chưa bao giờ là dễ dàng.
Không có nhiều vốn, hắn phải vay mượn, thuê một căn phòng nhỏ, tự đứng lớp, tự quản lý. Hắn thức khuya dậy sớm, soạn bài, tìm kiếm học sinh, phát tờ rơi trên từng con phố. Ban đầu, chỉ có vài học sinh đăng ký. Có những ngày, hắn đứng trước lớp mà chỉ có hai ba đứa trẻ ngồi nghe giảng. Đã có lúc hắn tự hỏi liệu mình có sai lầm hay không, nhưng mỗi khi nghĩ đến những ánh mắt khát khao tri thức, hắn lại cắn răng tiếp tục.
Dù vậy, khó khăn vẫn chưa dừng lại.
Những trung tâm lớn hơn bắt đầu coi hắn như một mối đe dọa. Người ta đồn thổi những lời không hay, nói hắn dạy kém, nói hắn không có bằng cấp cao, nói trung tâm của hắn sẽ sớm đóng cửa. Nhưng hắn không quan tâm. Hắn vẫn dạy, vẫn tận tâm, vẫn kiên trì từng ngày.
Và rồi, nỗ lực của hắn được đền đáp.
Những học sinh từng học với hắn bắt đầu tiến bộ, điểm số của chúng tăng lên, phụ huynh tin tưởng gửi thêm nhiều đứa trẻ khác. Danh tiếng của hắn lan xa, số lượng học viên ngày càng đông, hắn có thể thuê thêm giáo viên, mở rộng trung tâm. Hai năm sau, hắn đã có đủ tiền mua một căn hộ khang trang, đón mẹ và em gái lên thành phố sống cùng.
Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, hắn cảm thấy mình đã thực sự đổi đời.
Em gái hắn cũng theo hắn vào trung tâm để làm việc, nó muốn phụ giúp anh trai, cũng muốn giúp gia đình bé nhỏ, như anh trai nó đã làm.
"Tiểu Mẫn cố lên, sau này giúp anh quản lý trung tâm để anh đi kiếm vợ nhé." - Hắn xoa đầu em gái và nói đùa.
"Vâng ạaaaa" - Tiểu Mẫn vui mừng đồng ý, cô biết mình phải cố gắng hơn nữa, vì anh trai đã cho cô một xuất phát điểm tốt hơn rồi.
Những bữa cơm gia đình ấm áp, những tiếng cười của mẹ và em gái, những buổi tối yên bình ngồi trên ban công nhìn xuống thành phố rực rỡ ánh đèn—tất cả những điều đó khiến hắn cảm thấy, rốt cuộc, cuộc sống này cũng không bạc đãi hắn quá nhiều.
Hắn đã từng nghĩ rằng, nếu cứ như vậy mà sống hết quãng đời còn lại, có lẽ cũng không tệ.
Nhưng số phận không cho hắn cái quyền lựa chọn.
Đêm hôm đó, sau một tiết dạy, hắn chỉ định đi mua ít đồ ăn khuya về cho mẹ và em gái, nhưng khi bước vào con hẻm nhỏ để rút ngắn đường về, định mệnh đã đẩy hắn vào một bi kịch không thể tránh khỏi.
"Đoàng" - một tiếng nổ vang lên.
Hắn không kịp phản ứng.
Một viên đạn lạc xuyên qua ngực, cắm thẳng vào tim.
Máu nóng trào ra, chảy dọc theo khóe miệng. Cơ thể hắn dần lạnh đi, tầm nhìn mờ dần.
Mẹ… Em gái… Hắn đã làm việc vất vả suốt bao năm, chỉ để có thể bảo vệ họ, để có thể cho họ một cuộc sống tốt hơn.
Thế nhưng, chỉ vì một viên đạn lạc, tất cả sẽ kết thúc sao?
Giây phút này, hắn lại nhớ đến cha hắn, cũng vào một đêm định mệnh ấy, cũng một tai nạn không ngờ đến, cũng lúc đang trở về với gia đình.
Không!
Hắn không cam lòng!
Hắn hận.
Tại sao cuộc đời lại bất công với gia đình hắn đến vậy.
Đôi mắt hắn mở to, tràn ngập sự giãy giụa.
Định mệnh không thể tàn nhẫn với hắn như vậy!
Đúng lúc ấy, trong bóng tối mơ hồ của ý thức, một giọng nói trầm ổn vang lên.
"Sóng não phù hợp... Kích hoạt cơ chế bảo vệ..."
Cơ thể hắn bỗng nhiên nhẹ bẫng.
"Tiến hành phong ấn ký ức... Chuẩn bị tái sinh..."
Tất cả mọi thứ xung quanh hắn bắt đầu mờ dần, như thể hắn đang trôi dạt giữa hai thế giới.
Là mơ sao? Hay là thực?
Hắn không biết.
Hắn chỉ biết rằng, khi mở mắt ra lần nữa, thế giới đã hoàn toàn thay đổi.
[Tỉnh dậy đi...]
[DẬY ĐI, KÍ CHỦ! Ngươi cần tu luyện!]
Đăng bởi | Gacon.nhonho |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |