Xuất phát
Bầu trời xám xịt, gió gào thét như những linh hồn lạc lối đang rít lên trong vô vọng. Hạt cát sắc như lưỡi dao, từng đợt quất vào lớp linh khí mỏng manh bao quanh Tiểu Cường.
Hắn đứng đó, lặng người trong giây lát, hít một hơi thật sâu.
Trong trạm nghiên cứu, dù có là thực tế ảo hay không, hắn vẫn luôn cảm nhận được một chút ấm áp. Nhưng bước ra khỏi lồng bảo vệ này, thế giới bỗng trở nên xa lạ.
Xa lạ đến mức… hắn bắt đầu nhớ nhà.
Hắn lại nghĩ về những buổi sáng lười biếng nằm dài trên giường, nhớ về cái mâm cơm nghi ngút khói mẹ nấu, nhớ cả đứa em hay giành đồ ăn với hắn.
Hắn nhớ… cái giường mềm mại của hắn nữa.
"Thôi không được, suy nghĩ kiểu này dễ tụt mood lắm!"
Tiểu Cường xốc lại tinh thần, lắc lắc đầu, rồi túm lấy Mật Mật.
"Đi thôi nhóc!"
Mật Mật giãy giụa một chút, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn bám vào vai hắn, hai mắt to tròn tò mò nhìn về phía xa.
Lúc này, hệ thống lạnh lùng lên tiếng:
[Kí chủ, cầm thêm mấy cái này đi.]
Một giỏ nấm đột nhiên lăn ra từ cửa kho chứa. Nhưng đây không phải nấm thường. Chúng có những khuôn mặt nhỏ xíu trông cực kỳ bi thảm, y như vừa nhận ra số phận éo le của mình.
"... Cái gì đây?"
[Mê Huyễn Nấm.] Hệ thống bình tĩnh giải thích. [Khi còn sống, chúng phát ra ảo giác, khiến kí chủ nghĩ rằng chúng có thể nói chuyện. Khi ngắt lên, chúng sẽ mất đi tác dụng đó, nhưng vẫn có thể dùng để giải độc hoặc phá vỡ các ảo tượng tự nhiên.]
Tiểu Cường nhìn xuống giỏ nấm, chợt nhớ lại những ngày đầu tiên khi hắn còn tưởng lũ này có tri giác thật. Hắn còn từng nói chuyện với chúng cả buổi trời…
"Ta đúng là thằng hâm mà…"
Hắn bất lực nhận lấy giỏ nấm. Lũ nấm lặng lẽ nằm trong đó, không nhúc nhích. Nhưng Tiểu Cường có thể tưởng tượng ra chúng đang thầm nguyền rủa mình.
[Ngoài ra, kí chủ có nhớ con thỏ trong cái bình không?]
Tiểu Cường nhướng mày. "Nhớ chứ, ta còn nghĩ nó là thần thú gì đó."
[Nó thực chất là tinh hồn của một linh thú từng thuộc về một Thử Nghiệm Giả trước. Giống như Mật Mật vậy.]
"... Đờ mờ, vậy mà ta còn từng nói chuyện với nó."
[Đúng vậy.]
Tiểu Cường cảm giác như thế giới này đã trêu đùa hắn đủ rồi.
Hắn thở dài, chậm rãi bước đến cửa ra vào.
Hệ thống không nói thêm gì. Lồng cách ly đã được mở từ trước.
Một bước.
Làn gió lạnh lẽo lập tức quấn lấy hắn, luồn qua tóc, qua da, như muốn xuyên thấu vào tận xương tủy.
Hai bước.
Lớp linh khí hộ thể dao động nhẹ. Hắn cảm nhận rõ sức mạnh của thiên nhiên nơi đây. Càng ra xa trạm nghiên cứu, linh khí càng cuồng bạo.
Ba bước.
Hắn lặng lẽ nhìn về phía trước. Một vùng đất hoang vu trải dài vô tận. Nơi đó, hắn không biết có gì chờ đợi hắn—hy vọng hay tuyệt vọng, an toàn hay nguy hiểm, những đồng bạn hay những kẻ địch không khoan nhượng.
Nhưng hắn biết một điều.
Hắn không thể quay đầu.
Hắn, Tiểu Cường, người từng là một sinh viên lười biếng, từng là một kẻ chỉ muốn trồng rau nuôi cá thay vì tu luyện, giờ đây lại bước trên con đường của một kẻ du hành đơn độc.
Hắn đã từng không quan tâm đến chuyện tu tiên.
Hắn chỉ muốn sống một cuộc đời bình dị.
Nhưng số phận không để hắn yên.
Hắn phải rời đi.
Không ai biết khi nào hắn sẽ trở về.
Không ai biết liệu hắn có thể trở về hay không.
Chỉ có một điều chắc chắn.
Hắn vẫn còn một trái tim.
Hắn vẫn còn một gia đình đang chờ hắn.
Hắn, sẽ làm được!
Gió rít mạnh hơn.
Tiểu Cường cúi đầu, kéo chặt áo, vững bước tiến về phía trước.
Mật Mật siết chặt tay lên vai hắn, đôi mắt long lanh ánh lên sự tin tưởng tuyệt đối.
Hệ thống im lặng.
Chuyến hành trình của hắn, chính thức bắt đầu.
Tuần 25, ngày 7.
Đăng bởi | Gacon.nhonho |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |