Vừa đi vừa học
Tiểu Cường cảm giác như quay lại hồi hắn học cấp 1.
Bởi vì... mẫu giáo thì hắn không nhớ rõ lắm.
Chỉ có cấp 1 mới thể hiện rõ sự ngu ngơ ngây thơ vô số tội của hắn.
Lúc đó, hắn từng nghĩ mình có thể bay lên nếu chạy đủ nhanh.
Hắn từng tin rằng mình có thể nhìn xuyên tường nếu nheo mắt thật mạnh.
Và bây giờ... hắn đang cố gắng học cách chạy nhanh hơn bằng một thuật pháp cổ xưa từ một gã Thử Nghiệm Giả nào đó của đời thứ 15.
Thật là... có cảm giác vừa ngu ngơ vừa vĩ đại.
Một tuần trước
Tiểu Cường cùng Mật Mật rời xa khỏi trạm nghiên cứu.
Hệ thống cũng không biết chính xác vị trí nào có thể xây dựng tụ linh trận, nên hắn vẫn phải tự thân vận động, lang bạt khắp nơi tìm hiểu. Tuy nhiên, để tránh việc đi lòng vòng như gà mắc tóc, hệ thống đã đưa ra một giải pháp.
[Kết hợp toạ độ của ba trạm nghiên cứu, ta sẽ xác định vị trí của kí chủ và ghi lại lộ trình. Kí chủ sẽ biết phải đi hướng nào để không bị lặp lại.]
"... Nghe cũng có lý. Nhưng ta vẫn không biết nên đi đâu."
[Cứ đi trước đã.]
Thế là hắn chọn một hướng đại khái trên la bàn—hướng Đông.
Nửa ngày trôi qua.
Hắn vô thức quay đầu nhìn lại phía sau.
Xa xa, một góc của trạm nghiên cứu vẫn còn đó, ẩn hiện trong làn cát bay cuồn cuộn. Nó được bao phủ bởi một lớp màng bảo vệ hình cầu, nhưng dần mờ đi theo thời gian và khoảng cách.
Cảnh tượng đó khiến hắn cảm khái.
Có một chút tiếc nuối, có một chút hoài niệm.
Rời khỏi trạm nghiên cứu, hắn chính thức bước vào thế giới rộng lớn này.
Vùng đất hoang và câu chuyện về Vãng Lai Hải
Khu vực hắn đang đi qua là một vùng đồng bằng cát vàng, từng là đáy biển thuở xa xưa.
Gió gào thét, linh khí cuồng bạo, từng cơn lốc cát xoáy tròn trên bầu trời.
Hệ thống kể cho hắn nghe về nơi này.
[Vùng biển này tên là Vãng Lai Hải. Nó được đặt tên bởi một Thử Nghiệm Giả đời thứ năm. Các đời sau vẫn giữ nguyên cái tên đó.]
"Vãng Lai Hải? Nghe có vẻ triết lý đấy."
[Theo ghi chép, nó có chiều dài đường bờ biển ước tính hơn 5 triệu km.]
"... Cái gì? Lớn hơn cả nghìn lần Tây Ban Nha à?"
Hệ thống lặng lẽ bỏ qua câu hỏi của hắn, tiếp tục cung cấp thông tin.
[Tuy nhiên, nó chỉ là một phần nhỏ của thế giới này. Theo số liệu từ các robot thăm dò, thế giới này rộng vô tận, đường kính đã thăm dò được lên đến hơn 900 triệu tỷ km.]
"... Quá kinh khủng."
Hắn há hốc mồm. Chỉ riêng Hệ Mặt Trời, tính đến Đám mây Oort, cũng chỉ hơn 107 triệu km mà thôi.
Vậy mà thế giới này còn rộng gấp hàng trăm nghìn lần như thế.
[Nhưng điều đáng chú ý hơn là bản chất của thế giới này. Nó không phải một hành tinh như Trái Đất, mà là một phiến lục địa vô tận. Không tồn tại đường chân trời, không tồn tại rìa thế giới.]
Hắn rùng mình.
[Lực hấp dẫn ở đây cũng không hề đồng đều. Có nơi lực hấp dẫn gần như bằng không, có nơi lại mạnh gấp một triệu lần Trái Đất. Nếu kí chủ rơi vào những khu vực như thế... gần như không thể thoát ra được.]
"... Ta bắt đầu cảm thấy không ổn rồi đấy."
Hắn nuốt nước bọt.
Thế giới này quá nguy hiểm.
Bài học đầu tiên: Thuật pháp
Khi hình ảnh về trạm nghiên cứu dần biến mất sau lưng, hệ thống bắt đầu quá trình huấn luyện.
Tiểu Cường nhận ra... hắn không thể trốn tránh mãi.
Nếu muốn sinh tồn ở thế giới này, hắn phải học.
Hắn cũng không thể phủ nhận rằng, sâu trong lòng, hắn có một chút khát vọng về những pháp thuật huyền diệu kia.
[Bài học đầu tiên: Bộ pháp tăng tốc độ di chuyển.]
[Tên: Thần Hành Bộ.]
[Được sáng tạo bởi một Thử Nghiệm Giả đời thứ 15.]
[Mục tiêu: Giúp kí chủ di chuyển nhanh hơn, linh hoạt hơn, né tránh các nguy hiểm tiềm tàng.]
Tiểu Cường chớp mắt.
"... Chẳng phải chỉ là chạy nhanh thôi sao? Đâu có gì khó?"
Hệ thống lạnh lùng: [Thử đi rồi biết.]
Tiểu Cường nhún chân, vận linh khí theo hướng dẫn, và...
Bịch!
Hắn lập tức đập mặt xuống đất.
Mật Mật ngồi trên vai hắn nhanh chóng nhảy ra cười khanh khách.
Tiểu Cường nghiến răng, bò dậy, thử lại lần nữa.
Bịch!
Lại ngã.
Hắn cảm giác như một đứa trẻ tập đi.
"... Có khi nào đây là nghiệp quật không? Vì hồi bé ta hay cười người khác ngã?"
Mật Mật gật đầu cực kỳ chắc nịch.
Hắn thở dài, tiếp tục luyện tập.
Thử Nghiệm Giả và thế giới này
Trong lúc Tiểu Cường vật lộn với Thần Hành Bộ, hệ thống tiếp tục cung cấp thông tin.
[Mỗi Thử Nghiệm Giả có một điểm mạnh khác nhau. Có người thích luyện thể, có người chuyên chế thuốc, có người nghiên cứu khoa học, có người đam mê trận pháp...]
Hắn gật gù.
"... Có ai thích làm nông không?"
[Có.]
"... Ta thấy có hy vọng rồi."
[Nhưng cốt yếu, hệ thống vẫn cần một Thử Nghiệm Giả có tu vi cao. Ở thế giới này, thực lực quyết định tất cả.]
Hắn nhíu mày.
[Mặc dù hiện tại thế giới này đang trong trạng thái sơ khai, nhưng vẫn có những vùng đất cấm kị, những nguy hiểm ngẫu nhiên, và cả những sinh vật huyền bí rải rác khắp nơi.]
[Thậm chí, có cả quỷ quái và linh hồn.]
Tiểu Cường rùng mình.
[Tuy nhiên, có một quy luật may mắn: những sinh vật có tu vi quá cao sẽ bị phong ấn trong các bí cảnh. Chúng chỉ có thể tỉnh lại khi "Sáng Thế Giả" đột phá đến một cảnh giới nhất định.]
Tiểu Cường nhíu mày.
"... Sáng Thế Giả? Là ai?"
Hệ thống im lặng một chút rồi đáp:
[Là kí chủ.]
Tiểu Cường: "..."
Đệt!
Hắn chưa kịp tiêu hóa hết thông tin thì một cơn gió mạnh cuốn cát bay mịt mù, báo hiệu hành trình gian nan phía trước.
Tuần 27, ngày 1.
Bước chân hắn tiếp tục tiến về phía trước.
Chuyến phiêu lưu của hắn mới chỉ bắt đầu.
Đăng bởi | Gacon.nhonho |
Thời gian |