Linh khí hội tụ
Bầu trời màu xám.
Không khí màu vàng.
Tại biên giới của Vãng Lai Hải, một bóng trắng lao vút qua, để lại sau lưng một luồng cát bay mịt mù. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy rõ một thanh niên áo trắng, trên vai vắt vẻo một con lửng mật nhỏ, đang híp mắt tận hưởng cơn gió linh khí quét qua.
Gió linh khí.
Thật ra, chỉ có Mật Mật là tận hưởng.
Còn Tiểu Cường, hắn cắn răng, hai chân căng cứng, điều chỉnh từng nhịp bước để không bị quán tính quăng ra xa như một viên đá bắn khỏi súng cao su.
Sau khi Thần Bộ tiểu thành, hắn đã có thể di chuyển với tốc độ khủng khiếp, nhưng lại phát sinh một vấn đề mới.
Quán tính.
Hắn vẫn nhớ lần đầu thử chạy nhanh hết mức có thể.
Lúc đó, hắn chỉ vừa lấy đà...
BÙM!
Một vệt trắng xẹt ngang bầu trời như sao băng.
Mười giây sau, hắn gần như cắm đầu vào một vách đá cách đó hơn ba mươi dặm.
Kết quả: vách đá vỡ, Tiểu Cường cũng vỡ… lòng.
Thế là, dù đã có chút thành tựu với bộ pháp, hắn vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, nhất là khi chưa tìm ra cách giảm tốc độ mà không làm mình suýt thành bánh xèo.
Nhưng hôm nay có gì đó khác.
Linh khí xung quanh...
Hắn nhíu mày, cảm thấy một sự thay đổi khó tả trong không khí.
"Linh khí... thay đổi"
[Có thể kí chủ đang ở gần một địa điểm có thể xây dựng tụ linh trận.]
Hai mắt Tiểu Cường sáng lên.
Hắn đã lang bạt gần một tháng, đi xa hơn 50.000km, vượt qua những dải cát vô tận. Nếu không phải có hệ thống ghi lại lộ trình, có lẽ hắn cũng không dám tin mình đã đi xa đến thế.
Nhưng bây giờ, cuối cùng cũng sắp tìm được một nơi thích hợp!
Hắn tăng tốc về hướng có linh khí mạnh hơn.
Một tuần sau
Tiểu Cường đứng trên một mỏm đá, gió linh khí rít gào xung quanh.
Mật Mật bám chặt vào vai hắn, bộ lông nhỏ dựng đứng lên vì áp lực linh khí.
Hắn cũng cảm thấy làn da hơi căng ra, một dấu hiệu cho thấy linh khí dày đặc đến mức màng bảo vệ tự nhiên của hắn suýt bị phá vỡ.
"Chắc chắn nơi này rồi!"
Hắn hít sâu, nhìn xuống dưới.
Dưới chân hắn là một mặt đá, có dấu hiệu bị gió cát mài mòn theo năm tháng, tạo thành một đỉnh nhọn tự nhiên.
Hệ thống lên tiếng:
[Kí chủ tạo một mặt phẳng ở mỏm đá, sau đó đặt trận bàn và dẫn linh khí vào theo rãnh hoa văn. Lưu ý, kí chủ phải duy trì linh khí liên tục, nếu không trận bàn có thể vỡ.]
Tiểu Cường gật đầu.
Hắn giơ tay, vận linh khí tạo thành một lưỡi dao, chém ngang đỉnh mỏm đá.
Xoẹt!
Một đường cắt sạch sẽ.
Một bề mặt phẳng xuất hiện, đủ rộng để đặt trận bàn.
"Quá đơn giản!"
Hắn nhảy lên, lấy trận bàn ra, đặt xuống.
Ngay khi trận bàn chạm đất...
Cạch!
Tiểu Cường chớp mắt.
Một vết nứt nhỏ xuất hiện.
Một hơi thở sau, vết nứt lan ra như mạng nhện.
"... Hử?"
Năm hơi thở sau.
Rắc rắc rắc!
Trận bàn... hóa thành cát bụi, bị gió cuốn bay sạch.
"... Hở?"
Tiểu Cường nhìn tay trống trơn, chớp mắt.
Hệ thống lên tiếng:
[Trận bàn khá nhạy cảm với linh khí cuồng bạo. Nếu không bảo vệ ngay từ đầu, nó sẽ tự vỡ.]
Tiểu Cường trầm mặc.
"... Được lắm, chơi ta vố này à."
Lần thứ hai, hắn lấy ra một trận bàn mới.
Lần này, hắn cẩn thận hơn, vận linh khí bao phủ trận bàn trước khi đặt xuống.
Trận bàn không vỡ.
Tốt!
Tiếp theo, hắn đặt tay lên trận bàn, dẫn một sợi tơ linh khí vào.
Ngay lập tức, hắn cảm giác như đang nhét một sợi chỉ vào một mê cung siêu nhỏ, mà mỗi lối đi đều là một vòng xoắn kỳ lạ.
"Khó dữ..."
Một lúc sau hắn lấy trận bàn thứ 3.
Hắn nhíu mày, tập trung từng chút một.
Vừa đi được một phần mười, hắn cảm giác linh khí trong cơ thể cạn dần.
"... Phải nghỉ chút."
Hắn vừa dừng lại, trận bàn lập tức rung lên.
Vài vết nứt nhỏ xuất hiện trên rãnh hoa văn nơi hắn vừa ngừng dẫn linh khí.
Hệ thống lạnh lùng nhắc nhở:
[Kí chủ không được dừng lại, nếu không trận văn sẽ tan vỡ.]
Tiểu Cường đổ mồ hôi.
"... Móa!"
Hắn lấy trận bàn thứ 4. Nghiến răng, tiếp tục truyền linh khí vào.
Từng chút, từng chút một.
Ba canh giờ sau
Mồ hôi túa ra trên trán Tiểu Cường.
Đưa linh khí vào trận bàn nghe có vẻ đơn giản, nhưng thực tế lại khó hơn nhiều so với tưởng tượng.
Mỗi rãnh hoa văn đều có hình dạng khác nhau. Nếu không kiểm soát được tốc độ truyền linh khí, hoa văn có thể bị mất cân bằng, dẫn đến thất bại.
Hắn cắn răng kiên trì.
Ba mươi phần trăm... Cái thứ 5 vỡ
Năm mươi phần trăm... Cái thứ 6 vỡ
Bảy mươi phần trăm. Cái thứ 7, 8 vỡ
Tay hắn bắt đầu run nhẹ.
Chín mươi phần trăm. Cái thứ 9, 10, 11, 12 vỡ
Hắn cắn chặt răng.
Chín mươi chín phần trăm. Cái thứ 13
Tiểu Cường hít sâu, chuẩn bị hoàn thành bước cuối cùng.
Chỉ còn một nét cuối!
Hắn tập trung toàn bộ tinh thần, cẩn thận điều chỉnh linh khí...
Ngay lúc đó, Mật Mật ngáp một cái, giật mình vì một cơn gió mạnh, vô thức bấu móng vào vai Tiểu Cường.
"Hự!"
Một cơn đau nhói.
Sợi linh khí lệch hướng!
BÙM!
Trận bàn nổ tung.
Linh khí bạo phát, hất văng Tiểu Cường ra xa.
Sau khi lăn lộn ba vòng trên cát, hắn ngồi dậy, đầu óc quay cuồng.
Mật Mật lăn lộn trên vai hắn, mắt long lanh nhìn chủ nhân đầy vô tội.
Hệ thống chậm rãi lên tiếng:
[Kí chủ, lần này làm lại cho tốt.]
Tiểu Cường: "..."
Hắn thở dài.
Xem ra, muốn hoàn thành tụ linh trận, hắn còn phải nhẫn nại rất nhiều.
Tuần 33, ngày 4.
Đăng bởi | Gacon.nhonho |
Thời gian |