Tụ linh trận - Thành
Linh khí xoay tròn.
Không khí rung động.
Sau mười bảy lần thất bại, mười bảy lần vỡ trận bàn, mười bảy lần bị linh khí hất văng, Tiểu Cường cuối cùng cũng đạt đến lần thứ mười tám.
Hắn cắn răng, tập trung toàn bộ tinh thần, từng sợi linh khí mảnh như tơ nhện chậm rãi xuyên qua những rãnh hoa văn trên trận bàn.
Chín mươi lăm phần trăm...
Chín mươi tám phần trăm...
Chín mươi chín phần trăm...
Hơi thở hắn gấp gáp.
Chỉ còn một nét cuối cùng!
Không được phạm sai lầm!
Mật Mật cũng cảm nhận được sự căng thẳng, hai mắt nó mở to, không dám cử động, chỉ im lặng nằm trên vai hắn.
Linh khí trong người hắn đang dần cạn kiệt, nhưng may mắn là hắn đã quen với cường độ tiêu hao này.
Hắn hít sâu một hơi, điều chỉnh luồng linh khí, cẩn thận đi hết phần rãnh cuối cùng.
Một nét... Hai nét...
Xong!
Ngay lúc sợi linh khí cuối cùng chạm vào điểm bắt đầu của trận bàn, toàn bộ hoa văn sáng bừng lên như những mạch máu chảy trong cơ thể sinh vật sống.
Tiểu Cường trừng mắt nhìn trận bàn phát sáng, không dám nhúc nhích.
Bầu không khí yên tĩnh kéo dài khoảng ba hơi thở.
Rồi đột nhiên...
Vù vù vù!
Linh khí xung quanh bạo động!
Một quả cầu trong suốt bao phủ lấy trận bàn, hút toàn bộ linh khí cuồng bạo vào bên trong.
Lúc đầu, tốc độ hấp thu còn chậm, chỉ giống như một làn gió nhẹ xoay quanh trận bàn.
Nhưng chỉ trong vòng mười lăm phút, luồng linh khí trở nên mạnh mẽ hơn gấp bội, biến thành một cơn lốc xoáy nhỏ.
Tiểu Cường cảm thấy từng sợi tóc trên đầu mình cũng đang bị gió linh khí quét qua.
Hắn chớp mắt một cái, quả cầu linh khí đã to ra gấp ba lần!
"Ế!?"
Linh khí ngày càng cuồng bạo, hắn không còn cách nào khác ngoài ôm Mật Mật vào lòng, nhanh chóng rút lui.
Lùi mười mét.
Lùi một trăm mét.
Lùi năm trăm mét.
Mà vẫn chưa đủ!
Tiểu Cường tiếp tục chạy, đến khi khoảng cách gần một cây số, hắn mới dám dừng lại.
Hắn quay đầu nhìn về phía trận bàn.
Từ vị trí đó, một cột sáng mỏng xuyên lên bầu trời, linh khí cuồn cuộn hội tụ, hình thành một mắt bão nhỏ ngay tại trung tâm.
Bên ngoài, linh khí vẫn còn cuồng bạo, nhưng khi chạm đến một ranh giới vô hình, chúng lập tức bị điều chỉnh thành dòng chảy ổn định, chui vào trong trận bàn như bị thuần hóa.
Hắn có thể nhìn thấy bằng mắt thường:
Linh khí xung quanh trận bàn càng lúc càng đậm đặc!
Hắn nuốt nước bọt.
Hệ thống lên tiếng:
[Chúc mừng kí chủ, Tụ linh trận đầu tiên đã thành.]
Tiểu Cường thở dài một hơi, quệt mồ hôi trên trán.
"Ha... Ha... Cũng mệt... Nhưng ta đã ra tay thì đơn giản thôi mà!"
Hắn chống tay lên hông, chuẩn bị ba hoa vài câu cho ra vẻ cao nhân.
Nhưng hệ thống không hề cho hắn cơ hội.
[Đến lúc tu luyện rồi, kí chủ. Hãy đi vào trong quả cầu linh khí kia để hấp thu linh khí tu luyện đi.]
"... Hả?"
Hắn trố mắt nhìn quả cầu linh khí đang xoay cuồn cuộn như một cơn bão nhỏ.
"... Ngươi thấy ta có thể vào được à?"
Hệ thống im lặng một chút, dường như đang tính toán.
Sau ba giây, nó lên tiếng đầy chắc nịch:
[Được. Chỉ trầy xước nhẹ thôi.]
Tiểu Cường: "..."
Mật Mật: "..."
Hai chủ tớ nhìn nhau.
"... Ngươi nghiêm túc chứ?"
[Hoàn toàn nghiêm túc.]
Tiểu Cường nuốt nước bọt.
Hắn nhìn mắt bão linh khí đang xoay tròn, nhìn làn gió linh khí sắc bén đến mức có thể cắt vụn đá tảng.
Sau đó, hắn lùi lại thêm năm bước.
Hệ thống lạnh lùng nhắc nhở:
[Kí chủ, trốn không phải là cách.]
Tiểu Cường nghiến răng.
Hắn không muốn từ bỏ cơ hội tu luyện trong môi trường linh khí dày đặc như thế này.
Nhưng mà...
Vừa nhìn vào cơn bão linh khí, hắn đã cảm thấy từng thớ thịt trên người mình run lên.
Hắn siết chặt nắm tay.
Thôi kệ! Dù có trầy xước cũng phải thử một lần!
Hắn hít sâu một hơi, vận linh khí hộ thể đến mức tối đa, sau đó bước lên phía trước.
Từng bước một, từng bước một...
Gió linh khí thổi phần phật, áp lực càng lúc càng lớn.
Bước đến khoảng cách ba trăm mét.
Hắn cảm giác như mình đang bị ép bởi một tảng đá nặng.
Hai trăm mét.
Áp lực tăng gấp đôi, hơi thở hắn bắt đầu gấp gáp.
Một trăm mét.
Toàn bộ cơ thể như bị đè nén bởi vô số lớp sóng linh khí.
Năm mươi mét.
Hộ thể linh khí bắt đầu xuất hiện vết rạn.
Hai mươi mét.
Cánh tay hắn run rẩy, cơ thể bắt đầu xuất hiện vết cắt nhỏ do linh khí sắc bén lướt qua.
Mật Mật lúc này đang được hắn ôm vào lòng nên đỡ hơn, nhưng bộ lông của nó cũng không còn nguyên vẹn.
Mười mét!
Áp lực bùng nổ!
Rắc!
Lớp linh khí hộ thể của hắn vỡ tan!
Trong khoảnh khắc đó, hắn cắn răng, dốc toàn bộ linh lực còn lại, liều mạng lao về phía trận bàn!
Và ngay khi hắn chạm đến ranh giới của mắt bão linh khí—
Vù!
Một sự thay đổi kỳ lạ xảy ra.
Áp lực bỗng nhiên biến mất!
Linh khí xung quanh không còn hung hãn nữa, thay vào đó là một sự dịu dàng bao phủ cơ thể hắn.
"... Hả?"
Hắn tròn mắt.
Mật Mật há mồm.
Chỉ một bước trước, hắn còn cảm giác mình bị tra tấn bởi linh khí cuồng bạo.
Nhưng giờ đây, linh khí trong quả cầu lại tràn đầy cảm giác an ổn, giống như một dòng suối nhẹ nhàng chảy qua cơ thể hắn.
Hắn há hốc miệng, rồi chợt hiểu ra.
Thì ra...
Mắt bão linh khí chỉ nguy hiểm ở lớp ngoài!
Bên trong, đó lại là một vùng đất hoàn hảo để tu luyện!
Hắn bật cười.
"Ha... Ha ha ha! Hệ thống, lần này ta phải khen ngươi! Ngươi đúng là biết cách hành hạ ta!"
[Không có gì, kí chủ cứ tiếp tục tu luyện đi.]
Hắn để Mật Mật sang một bên, cho nó tự hoạt động.
Tiểu Cường ngồi xuống, nhắm mắt, bắt đầu vận công.
Từng luồng linh khí tinh khiết ùa vào cơ thể hắn.
Hắn cảm nhận được...
Đây chính là nơi tốt nhất để hắn đột phá!
Tuần 33, ngày 5.
Đăng bởi | Gacon.nhonho |
Thời gian |