Máu ta không phải nước lã!
Nhân vật chính thở dài, mắt lặng nhìn bát cơm không ăn được trước mặt.
Vậy ra vẽ thôi là chưa đủ. Hắn còn phải tưởng tượng ra độ dẻo, mùi thơm, và vị ngon của cơm nữa?
"Làm vậy có khác gì ta đang sáng tạo ra vũ trụ không?"
[Chính xác.]
"... Hệ thống, câu trả lời của ngươi làm ta thấy áp lực lắm đấy."
[Kí chủ nên tập trung vào nhiệm vụ.]
Hắn lẩm bẩm gì đó về việc bá chủ tương lai mà lại phải đi học mỹ thuật, rồi cúi xuống tiếp tục vẽ một bát cơm khác.
Lần này, hắn nhắm mắt, tập trung tưởng tượng.
Cơm trắng mềm mại, từng hạt óng ánh, mùi thơm nhẹ nhàng lan tỏa. Khi đưa lên miệng, từng hạt cơm dẻo quánh, vị ngọt tự nhiên lan ra đầu lưỡi...
Hắn mở mắt.
Trước mặt hắn—
VẪN LÀ CÁI BÁT CƠM CỨNG NHƯ ĐÁ!
Hắn đơ ra.
"... Hệ thống?"
[Sai sót trong tưởng tượng của kí chủ.]
"Sai cái gì?! Ta đã tưởng tượng từng hạt cơm rồi!"
[Nhưng kí chủ không hình dung được cách thức biến nét vẽ thành hiện thực.]
Hắn bỗng thấy sống lưng lạnh toát.
"... Ý ngươi là ta có thể tưởng tượng ngon lành, nhưng nếu không biết cách chuyển hóa, thì vẫn vô dụng?"
[Chính xác.]
Hắn lặng người.
Bất giác, hắn ngẩng đầu nhìn trời, cười một cách đầy chua chát.
"Thế tức là ta không chỉ phải học vẽ, mà còn phải học cách tưởng tượng có chiều sâu?!"
[Kí chủ thông minh đấy.]
"... Ngươi là hệ thống chứ không phải giáo viên mỹ thuật, đúng không?"
[Xin kí chủ đừng phân tâm.]
Hắn nghiến răng.
Càng ngày hắn càng cảm thấy hệ thống này chính là một con quỷ đội lốt trợ lý.
Hắn thử thêm vài lần nữa.
Vẽ.
Tưởng tượng.
Thất bại.
Vẽ.
Tưởng tượng.
Lại thất bại.
Cả buổi trời trôi qua. Cái bụng bắt đầu réo ầm ầm.
Hắn cảm thấy chóng mặt, đầu óc quay cuồng.
"Hộc... Hộc..."
Hắn cúi đầu thở dốc. Từ nãy đến giờ chỉ tập trung vẽ mà quên mất, hắn đã quá đói và mệt mỏi.
Ngay lúc đó—
[Kí chủ, ngươi còn cách thành công một chút nữa thôi.]
"Câm miệng!" Hắn hét lên, giận đến mức siết chặt nắm đấm. "Ngươi có biết ta đói lả đến mức nào không?! Ta không phải máy vẽ, cũng không phải cái ảo thuật gia, ta chỉ là một người bình thường! Ngươi đẩy ta vào đây rồi bắt ta tự sinh tự diệt, ta có phải con rối cho ngươi chơi không?!"
Hắn quá tức giận, giơ tay lên định đập mạnh xuống đất—
XẸT!
Một vết cắt nhỏ xuất hiện trên lòng bàn tay.
Hắn sững người.
Một giọt máu đỏ tươi rơi xuống đất.
Ngay khoảnh khắc đó—
ẦM!
Đất rung lên nhẹ. Một cơn gió vô hình thổi qua, mang theo cảm giác lạ lùng.
Hắn ngẩng đầu, nhìn mặt đất.
Giọt máu đã biến mất.
Không, chính xác hơn...
Mặt đất đã hấp thụ nó.
Cảm giác như có một thứ gì đó trong thế giới này vừa được kích hoạt. Một luồng kết nối mơ hồ giữa hắn và nơi này bắt đầu hình thành.
"... Đây là cái gì?"
[Kí chủ đã thiết lập liên kết sơ khai với thế giới.]
"Cái quái gì?"
[Vì đây là thế giới của kí chủ, máu của kí chủ có thể được xem là chìa khóa để kích hoạt tiềm năng của nó.]
Hắn chớp mắt.
"... Ngươi nói vậy nghĩa là?"
[Từ giờ, khi kí chủ vẽ, có thể sử dụng liên kết này để chuyển hóa bức vẽ thành hiện thực dễ dàng hơn.]
Hắn cúi đầu, nhìn bát cơm cứng như đá kia.
Hắn thử vẽ lại một lần nữa.
Nhưng lần này, hắn cảm nhận được gì đó khác lạ.
Ngay khi nét vẽ của hắn chạm xuống đất, hắn có thể thấy từng hạt cơm dẻo, từng tia hơi nóng bốc lên, cảm giác thơm ngọt lan tỏa khắp không gian.
Hắn mở mắt.
Trước mặt hắn—
Là một bát cơm thực sự!
Hắn không chần chừ nữa, lập tức bốc lấy một nắm cơm, cho vào miệng.
Mềm. Dẻo. Thơm ngọt.
Hắn suýt bật khóc.
Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy một bát cơm bình thường lại có thể thần thánh đến thế.
Hắn quay sang, híp mắt nói:
"Hệ thống, ngươi có biết ngươi chơi ta đến tận mạng không?"
[Kí chủ đã thành công, xin chúc mừng.]
Hắn thở dài.
"Ta không biết nên vui hay nên khóc nữa."
Nhưng ít nhất, hắn không còn chết đói nữa.
Đăng bởi | Gacon.nhonho |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |