Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi bảo ta vẽ?!

Tiểu thuyết gốc · 598 chữ

Nhân vật chính nhìn dòng chữ lơ lửng trước mắt mà khóe miệng co giật.

[Nhiệm vụ thứ hai: Tìm cách tạo ra thức ăn.]

Hắn hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Được rồi, hệ thống, nói ta nghe, trong một thế giới trống trơn thế này, ta phải lấy cái gì ra để ăn?"

[Kí chủ có thể tạo ra vật chất.]

Mắt hắn sáng lên.

"Ồ? Ta có thể tạo ra vật chất? Chẳng lẽ ta là một vị thần?"

[Không.]

"Thế làm thế nào?"

[Vẽ.]

"Hả?"

[Kí chủ cần vẽ vật phẩm muốn tạo ra. Nếu bức vẽ đủ chi tiết, vật phẩm sẽ xuất hiện trong thế giới thực.]

Nhân vật chính đứng đờ ra mất vài giây.

Rồi hắn ôm đầu.

"Hệ thống... ngươi đùa ta à?!"

[Không.]

"Thế tại sao ta phải vẽ? Ta tưởng mình là bá chủ, sao ta không thể chỉ cần nghĩ một cái là đồ ăn xuất hiện luôn?"

[Vì thế giới này dựa trên quy luật do kí chủ đặt ra. Ban đầu, mọi thứ cần có một hình thức để hiện thực hóa. Vẽ là cách đơn giản nhất để tạo ra vật chất.]

Nhân vật chính hít sâu, thở ra.

"Được rồi... vậy ta vẽ cái gì trước?"

[Tùy kí chủ.]

Hắn suy nghĩ một chút, rồi ngồi xuống, dùng ngón tay vạch lên mặt đất.

Hắn vẽ một bát cơm.

Dù chỉ là một hình tròn với vài nét nguệch ngoạc tượng trưng cho hạt cơm, nhưng dù sao cũng đáng thử.

Hắn nhìn bức vẽ, rồi chờ đợi.

Một giây... Hai giây... Ba giây...

Không có gì xảy ra.

"Hệ thống, sao cơm của ta chưa xuất hiện?"

[Bức vẽ quá sơ sài. Kí chủ cần vẽ chi tiết hơn.]

Nhân vật chính chớp mắt.

"Khoan... ý ngươi là ta phải vẽ như một họa sĩ thực thụ?"

[Chính xác.]

Hắn cứng đờ.

"... Ta không biết vẽ."

[Vậy thì kí chủ phải học.]

Khoảnh khắc đó, nhân vật chính cảm thấy như bị sét đánh trúng.

Một giây trước hắn còn là bá chủ tương lai, một giây sau hắn trở thành học sinh mỹ thuật bất đắc dĩ.

Hắn ôm đầu.

"Ngươi có đùa không vậy? Không lẽ ta phải vẽ từng hạt cơm một?!"

[Nếu muốn có bát cơm chi tiết, đúng vậy.]

"... Mẹ nó chứ."

Hắn lại hít sâu.

Không sao, chỉ cần vẽ được một bát cơm là sống sót được.

Hắn nghiêm túc ngồi xuống, cẩn thận vẽ lại từng chi tiết. Lần này hắn cố gắng vẽ hình dạng hạt cơm rõ hơn, bát thì có độ cong chuẩn hơn.

Hắn hoàn thành, nhìn tác phẩm của mình.

Một giây... Hai giây...

ẦM!

Trước mặt hắn, một bát cơm trắng xuất hiện.

Mắt hắn sáng rực.

"Được rồi! Ta làm được rồi!"

Hắn vồ lấy bát cơm, hít một hơi sâu để cảm nhận mùi thơm.

Sau đó, hắn... sững lại.

"... Hệ thống, tại sao bát cơm này lại cứng như đá?"

[Vì kí chủ chưa vẽ kết cấu mềm mại của cơm.]

"... Vậy sao nó không có mùi?"

[Vì kí chủ chưa vẽ mùi hương.]

"... Tại sao nó không ăn được?"

[Vì kí chủ chưa vẽ đặc tính có thể ăn được.]

Hắn ném bát cơm ra xa, tức giận hét lên:

"NGƯƠI ĐÙA TA À?!"

[Không.]

Hắn ngồi bệt xuống, tay ôm mặt.

Cuộc sống bá chủ tương lai của hắn hóa ra lại là đi học mỹ thuật để khỏi chết đói.

Thật tuyệt vời.

Bạn đang đọc Tu Tiên Hông sáng tác bởi Gacon.nhonho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gacon.nhonho
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.