Dạ Lộc
Tiểu Cường lặng lẽ bước đi giữa khu rừng thưa thớt, ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua những tán cây cao vút, tạo thành từng mảng loang lổ trên mặt đất. Sau trận chiến thảm hại vừa rồi, hắn không khỏi cảm thấy bản thân quá yếu. Nếu không có Dạ Lộc, có lẽ hắn đã thành bữa tối của đám sinh vật quái dị kia.
Mật Mật vẫn còn run rẩy, bám chặt vào vai hắn, lâu lâu lại quay đầu nhìn về phía sau, như sợ lũ quái vật kia bất ngờ quay lại.
“Ê, hệ thống.”
[Hửm?]
“Con Dạ Lộc đó rốt cuộc là gì vậy?”
[… Sao ngươi lại hỏi?]
Tiểu Cường cau mày. “Nó mạnh quá mức tưởng tượng. Không phải kiểu ‘mạnh theo cách ngầu lòi’, mà kiểu mạnh đến mức không thể lý giải nổi. Chỉ cần lắc đầu một cái, cả bầy quái vật lập tức rút lui mà không dám chống cự.”
Hắn ngẩng lên, nhìn theo ánh sáng mờ ảo phía xa. “Không lẽ nó cũng là một ‘bá chủ’ như ta?”
Hệ thống im lặng một lúc lâu, như đang suy nghĩ điều gì đó. Cuối cùng, một giọng nói bình thản vang lên:
[Không. Dạ Lộc không phải bá chủ… nhưng nó thuộc về một điều còn vĩ đại hơn thế.]
—
Ngày xửa ngày xưa, khi thế giới này còn chưa định hình, vạn vật vẫn đang chìm trong hỗn mang, có những sinh vật đã tồn tại từ thuở sơ khai.
Chúng không được sinh ra từ bụng mẹ, cũng không đến từ bất kỳ nơi nào khác. Chúng là một phần của thế giới này, là những linh hồn đại diện cho đất trời, thời gian, và cả quy luật vận hành vạn vật.
Dạ Lộc chính là một trong những thực thể như vậy.
“Nói cách khác, nó là thần tiên?”
[Không hẳn. Thần tiên là một khái niệm do con người tự tưởng tượng ra. Những sinh vật như Dạ Lộc… chỉ đơn thuần là hiện thân của thế giới này.]
Tiểu Cường nhíu mày. “Vậy tổ tiên của nó đâu?”
[Tổ tiên của nó…]
Giọng hệ thống trầm xuống.
[… Đang ngủ say.]
—
Từ thời xa xưa, những kẻ được gọi là Sáng Thế Giả đời đầu đó đã đặt nền móng cho thế giới này. Chúng dùng linh khí, quy tắc, và ý niệm của mình để tạo nên đất trời, sinh ra muôn loài. Nhưng sau khi hoàn thành sứ mệnh, chúng không chết đi, mà chìm vào giấc ngủ sâu.
Không ai biết chúng đang ở đâu. Không ai biết khi nào chúng sẽ tỉnh dậy.
Những sinh vật như Dạ Lộc, hậu duệ của thần thú Huyền Lộc, là một trong những thế lực ít ỏi vẫn còn tồn tại để bảo vệ thế giới này. Chúng không tìm cách thống trị, không tìm cách mở rộng lãnh thổ. Chúng chỉ lặng lẽ quan sát, giữ gìn trật tự và ngăn chặn sự suy tàn.
“Giữ gìn trật tự?” Tiểu Cường bật cười. “Trật tự gì chứ? Thế giới này rõ ràng đã tan hoang rồi mà.”
[Chính vì vậy Dạ Lộc vẫn còn ở đây.] Hệ thống bình thản. [Không phải tất cả đều bị hủy diệt. Chừng nào nó còn tồn tại, thế giới này vẫn chưa thực sự sụp đổ.]
Tiểu Cường im lặng. Hắn nhớ lại ánh mắt bình thản của Dạ Lộc khi nhìn hắn. Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy nó không hề nhìn hắn như một con người bình thường.
Mà như thể… nó đang đánh giá một thứ gì đó.
—
Nhưng thế giới này không chỉ có những kẻ như Dạ Lộc.
Hệ thống tiếp tục kể. Trong thế giới này, vẫn còn những sinh vật không mang bản tính hiền hòa như nó.
Chúng thèm khát quyền lực.
Chúng không muốn bảo vệ thế giới, mà muốn biến nó thành của riêng mình.
Một số kẻ mạnh đến mức có thể nuốt chửng cả một vùng trời, biến mọi sinh linh thành con rối của chúng. Một số khác có thể thao túng quy luật, khiến thế giới này méo mó theo ý thích.
Có những sinh vật từng bị phong ấn… nhưng theo thời gian, phong ấn dần yếu đi. Một ngày nào đó, chúng sẽ lại thức tỉnh.
[Ngươi nghĩ chỉ có mình ngươi là "bá chủ tương lai" à?]
Tiểu Cường khựng lại.
[Hãy nhớ rằng, khi thế giới này vẫn chưa hoàn chỉnh, những kẻ mạnh nhất sẽ tìm cách chiếm lấy vị trí ngươi đang có.]
Tim hắn đập mạnh.
[Không phải tất cả đều giống Dạ Lộc. Có những kẻ… muốn thay thế ngươi.]
—
Mật Mật rúc vào lòng hắn, khẽ rên rỉ. Tiểu Cường nhận ra mình đang siết chặt nắm tay từ lúc nào không hay.
Dạ Lộc mạnh đến mức hắn không thể tưởng tượng. Nhưng thế giới này… còn có những kẻ nguy hiểm hơn cả nó?
Tiểu Cường hít sâu.
Tuần 39, ngày 1
Truyện Tu Tiên Hông tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | Gacon.nhonho |
Thời gian |