Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không biết đánh nhau

Tiểu thuyết gốc · 1054 chữ

Bóng tối dưới tán cây chập chờn lay động. Không khí yên tĩnh bất ngờ vỡ tan khi những sinh vật nhỏ bé, nhanh nhẹn bất thần lao ra từ những bụi rậm. Tiểu Cường chỉ kịp nghe thấy một loạt tiếng “xoẹt xoẹt” như gió cắt ngang qua lá cây trước khi bản năng kêu gào—CHẠY!

Hắn phản xạ nhảy lùi một bước, nhưng chưa kịp xoay người thì đã thấy một bóng đen bé nhỏ lao thẳng về phía mặt mình.

“Oái!!!”

Tiểu Cường theo phản xạ vung tay lên—bốp!—đập thẳng vào con quái vật vừa nhảy tới. Nó bị đánh văng ra, lăn vài vòng trên đất. Nhưng chưa kịp ăn mừng vì phản xạ thần tốc, hắn đã nhận ra một điều: nó không hề bị thương.

Con sinh vật nhỏ nhắn ấy nhanh chóng chồm dậy, đôi mắt xanh biếc hằn lên tia sáng sắc lạnh. Đằng sau nó, hàng chục cặp mắt tương tự đang phát sáng lấp ló trong bụi cây. Một con lao lên, rồi hai con, rồi cả đàn đồng loạt nhảy ra.

“Thôi xong rồi…”

Tiểu Cường chụp lấy cái cuốc đeo sau lưng, quơ quơ trước mặt. "Các ngươi! Đừng lại gần! Ta có vũ khí!"

Lũ quái vật không hề do dự. Một con nhảy lên từ bên trái—Tiểu Cường vung cuốc—xoẹt!—chệch hướng, đập xuống đất tạo thành một vết nứt nhỏ. Một con khác tấn công từ bên phải, hắn xoay người, nhưng vướng phải Mật Mật đang bám trên vai—lạch cạch!—cái cuốc văng khỏi tay hắn.

“Trời má, ta mất vũ khí rồi!!!”

Mật Mật sợ hãi kêu lên, bấu chặt lấy áo hắn. Một con quái vật lao đến, Tiểu Cường hoảng hốt giơ tay lên theo bản năng.

Linh Vũ Thuật!

Một luồng nước bắn ra từ lòng bàn tay hắn—trực tiếp tưới ướt sũng đám cỏ trước mặt. Lũ quái vật vẫn lao đến như chưa có chuyện gì xảy ra.

“…Ơ sao không có tác dụng?!?!”

Tiểu Cường hoảng loạn lùi lại, nhanh chóng thử thêm một đòn khác. Hắn cố gắng ngưng tụ linh khí, lẩm bẩm câu chú:

“Thiêu Hỏa Ch—”

Bụp!

Một tia lửa bé tí xẹt ra từ ngón tay hắn… rồi tắt lịm ngay lập tức.

“Trời ạ, có tí lửa này thì ta còn lâu mới đốt được tụi nó!”

Không còn cách nào khác, Tiểu Cường quyết định… chạy!

Nhưng chạy đi đâu?

Đằng sau là vách đá. Trước mặt là một đàn quái vật mắt xanh đang vây quanh như đám ruồi đói.

Hắn liếc xuống—Mật Mật vẫn bám chặt trên người, mắt long lanh hoảng sợ. Hắn hít sâu một hơi, cắn răng. Được rồi, nếu không thể đánh lại… ít nhất phải giữ được mạng!

Tiểu Cường cúi người, dồn linh khí xuống chân, cố gắng vận dụng Thần Hành Bộ. Nhưng đúng như hắn dự đoán…

Rầm!

Hắn vấp chân ngay bước đầu tiên, suýt nữa bổ nhào xuống đất.

Lũ quái vật không bỏ qua cơ hội. Một con nhảy lên, nhắm thẳng vào hắn. Trong khoảnh khắc nguy cấp, Mật Mật gầm lên—rồi… cắn thẳng vào đầu con quái vật!

“Ục ục ục!!!”

Con quái vật giãy giụa dữ dội, rít lên. Nhưng Mật Mật không nhả, đôi mắt tròn long lanh sáng rực đầy quyết tâm, như thể đang nói: “Ngươi không được đụng vào chủ nhân ta!”

Nhưng rồi một con khác lao đến, quơ móng sắc nhọn. Tiểu Cường theo phản xạ ôm lấy Mật Mật, lăn sang một bên.

“Khốn kiếp! Cái đám này đông quá!!!”

Một con cào trúng tay hắn, rạch ra một vết thương nhỏ. Cơn đau rát khiến hắn nhăn mặt. Máu chảy xuống tay, nhỏ xuống nền đất.

Lũ quái vật dừng lại một nhịp, đôi mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ. Chúng ngửi thấy mùi máu. Và chúng càng thêm hưng phấn.

Tiểu Cường cắn răng, chuẩn bị đỡ đòn tiếp theo. Nhưng đúng lúc ấy—

ẦM!

Một luồng khí khổng lồ bùng nổ từ đằng xa, cuốn theo một cơn gió mạnh quét ngang chiến trường. Cây cối rào rào nghiêng ngả, bầy quái vật đồng loạt khựng lại, đôi mắt ánh lên vẻ hoảng sợ.

Trong làn gió lồng lộng, một bóng dáng cao lớn, uy nghiêm dần hiện ra.

Dạ Lộc.

Con quái vật huyền bí ấy đứng trên một tảng đá, đôi mắt bạc sáng lên đầy uy lực. Những hoa văn kỳ lạ trên đuôi nó khẽ phát sáng, tạo thành từng vòng lân quang uốn lượn trong không khí.

Nó nhẹ nhàng lắc đầu.

Và tất cả dừng lại.

Lũ quái vật đông cứng. Chúng gầm gừ, nhưng không dám nhúc nhích. Một con lùi lại, rồi hai con, rồi cả đàn…

Tiểu Cường thở hổn hển, mắt mở to. “Hả? Chỉ một cái lắc đầu thôi mà…?”

Dạ Lộc không trả lời. Nó chỉ bước xuống, đi chậm rãi về phía hắn.

Tiểu Cường theo bản năng lùi lại. Không phải vì sợ, mà vì… hắn cảm nhận được sức mạnh kinh khủng từ sinh vật trước mặt.

Dạ Lộc đến gần, cúi xuống nhìn hắn.

Tiểu Cường nuốt nước bọt.

“…Ngươi… ngươi có ý gì?”

Dạ Lộc không nói gì. Nó chỉ nhẹ nhàng giơ móng chân trước lên—đặt một nhịp lên vết thương trên tay hắn.

Trong giây lát, một luồng linh khí ấm áp truyền vào người Tiểu Cường.

Vết thương… biến mất.

Hắn kinh ngạc. “Chữa thương sao?”

Dạ Lộc vẫn không nói gì, chỉ nhìn hắn thêm một lúc, rồi quay đầu, chậm rãi rời đi.

Lũ quái vật cũng không dám ở lại nữa. Chúng đồng loạt lùi sâu vào bóng tối, rồi biến mất giữa những tán cây.

Mãi đến khi khu rừng hoàn toàn im ắng trở lại, Tiểu Cường mới dám thở mạnh.

Hắn nhìn xuống tay mình, rồi nhìn theo bóng Dạ Lộc đang dần biến mất.

“…Ta… thực sự quá yếu.”

Lần đầu tiên, Tiểu Cường cảm nhận rõ ràng sự khác biệt.

Hắn có thể tưới cây.

Hắn có thể trồng lúa.

Nhưng… hắn không thể tự bảo vệ chính mình.

Mật Mật rúc vào lòng hắn, vẫn còn run rẩy.

Tiểu Cường cắn răng.

“…Ta phải mạnh lên.”

Tuần 39, ngày 1

Bạn đang đọc Tu Tiên Hông sáng tác bởi Gacon.nhonho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gacon.nhonho
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.