Liễu Vô Ngân
Dù là bán Tiên Thiên, nếu hoàn toàn không đề phòng loại vũ khí sinh hóa này, bị trúng nhiều hơi cay, phòng thủ cũng sẽ lập tức bị phá, trong cơn ho khan điên cuồng nội lực không thể tụ lại.
Dương Thạch và Hổ Tử mỗi người đeo một chiếc mặt nạ chống độc, cách ly được mùi cay nồng mới có thể hoàn thành hai đòn chí mạng.
Nhưng Liễu Vô Ngân không hề bị ảnh hưởng, khí màu đỏ dừng lại cách cơ thể lão một cm, như gặp phải chướng ngại, không thể tiến thêm.
"Hổ Tử, kéo xác gã ra ngoài."
"Vâng!"
Hai người bước ra khỏi hầm ngầm, theo sau là một vài võ giả bịt mũi, đây là những lãng khách làm thuê cho Dương gia, vừa rồi là bọn họ ở bên trong cùng phối hợp.
Liễu Vô Ngân cảm thán: "Lão phu hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm, tự nhận có chút kiến thức, nhưng hôm nay... một kẻ Đoán Thể cảnh tầng năm, phục kích một võ giả bán Tiên Thiên, đúng là lần đầu tiên gặp được."
"Tất cả nhờ vào bảo bối tổ tiên để lại, tính toán kỹ lưỡng mới miễn cưỡng làm được, tiền bối ra tay, vài chiêu là xong."
"Ha ha~ Triệu Cuồng Phong cũng là kẻ có ngộ tính, tự sáng tạo Cuồng Phong Đao Pháp cực kỳ bá đạo, nếu không gặp chuyện này, tương lai thành tựu Tiên Thiên Tông Sư chắc chắn là điều dễ dàng."
"Đáng tiếc gã nhận nhiệm vụ không nên nhận."
Dương Thạch lạnh lùng nhìn xác Triệu Cuồng Phong dưới đất, lòng bình thản lạ thường, hắn và Triệu Cuồng Phong không oán không thù, nhưng Triệu muốn áp bức Dương gia, đã tự chuốc lấy con đường chết.
Từ khi hắn biết Triệu Cuồng Phong đến để lấy công thức Tích Cốc Bánh, giữa hai người đã là cục diện không chết không ngừng.
Bởi vì căn bản là không có công thức.
Liễu Vô Ngân nhìn Dương Thạch lạnh lùng và lý trí, trong mắt đầy vẻ tán thưởng.
"Tốt, chuyện này đã xong, ta sẽ về, ngày mai mong Dương Thạch huynh đệ đến phủ ta tiếp tục chữa thương cho con gái ta, ngươi không biết đâu, đã lâu rồi con gái ta không cười."
"Xin tiền bối yên tâm, ta nhất định sẽ đến đúng giờ."
"Trên người Triệu Cuồng Phong chắc có đao pháp và nội tức tâm pháp của gã, nếu ngươi muốn học thì học, nếu không hợp, ta cũng có thể dạy ngươi vài chiêu..."
Liễu Vô Ngân nói rồi rời đi, nhìn như không có thân pháp, nhưng chỉ vài bước đã đến cửa sân.
"Cảm tạ tiền bối!"
Có thể để một Tiên Thiên Tông Sư tự mình truyền dạy võ công, Dương Thạch vô cùng kích động.
Liêu Thao cũng vui mừng: "Thật không ngờ, Dương huynh đệ không chỉ có tiên nhân che chở trong nhà, còn quen biết với Liễu tiền bối, khó trách dám bày mưu giết Triệu Cuồng Phong... đêm qua ngược lại là ta tự loạn trận cước."
Đừng nói ngươi không nghĩ tới, ta cũng không nghĩ tới, tổ tiên lợi hại, ta cũng không có cách nào... Dương Thạch giữ nụ cười thần bí.
Bên ngoài, Dương Căn Thạc luôn theo dõi tình hình cũng mỉm cười.
"Ai bảo ta có thể nhìn thấy thẻ nhân vật của mỗi người?"
Thời gian quay trở lại hai đêm trước.
Dương Căn Thạc đang suy nghĩ kế sách phá địch thì nghe được kế mượn dao giết người của Dương Thạch.
Liêu Thao nói rằng năm năm trước ở Thanh Thạch huyện có một cao thủ Tiên Thiên định mở tông lập phái thu đồ đệ, nhưng vì con gái đột nhiên mắc bệnh lao mà ra ngoài tìm thầy thuốc, rồi mất tích.
Người này tên là Liễu Vô Ngân.
Dương Căn Thạc lúc ấy rất vui mừng!
Người này hắn đã gặp qua!
Lão giả để một bộ râu dài, ngoại hình lôi thôi, nhưng ra tay hào phóng, thường xuyên đến Dương Ký Trà Quán mua trà sữa Tiên Nhân Bồng Bềnh, hơn nữa không bao giờ uống tại quán, đều là mang đi, ngày hôm sau lại đem ly trả lại.
Dương Căn Thạc rảnh rỗi thích lật thẻ nhân vật, lúc đó hắn nhìn lướt qua người kỳ quặc này, trực tiếp giật mình.
Cảnh giới của người này viết rất rõ ràng: Tiên Thiên Tông Sư!
Hắn liền ghi nhớ cái tên Liễu Vô Ngân này, nhưng nghĩ đối phương khả năng cao là cao nhân ẩn sĩ, Dương Thạch hiện tại cũng không cần giao thiệp với ông ta, tránh dính vào nhân quả không cần thiết, hắn liền không nói cho Dương Thạch.
Đã biết Liễu Vô Ngân đang ở Thanh Thạch huyện, vậy thì có cơ hội mượn đao giết người.
Chỉ cần có thể được đối phương giúp đỡ, sẽ có thể vượt qua kiếp nạn này.
Hơn nữa, nếu con gái của đối phương bị bệnh lao... thì hắn thật sự có cách.
Cái gọi là bệnh lao, trong thời đại y tế lạc hậu cổ đại là bệnh nan y, không có thuốc chữa, cuối cùng chỉ có thể ho ra máu mà chết.
Nhưng ở hiện đại... bệnh lao thực ra là bệnh lao phổi, có thuốc đặc hiệu, dùng thuốc hợp lý là có thể chữa khỏi.
Tại sao Dương Căn Thạc biết rõ như vậy?
Bởi vì hắn đã từng mắc bệnh lao phổi khi còn ở đại học, lúc đó uống thuốc vài tháng liền khỏi.
Để phòng ngừa tái phát, nhà hắn luôn có sẵn những loại thuốc đó, để ở trong nhà trú ẩn.
Ngày hôm sau, Dương Thạch đến thăm Liễu Vô Ngân, giải thích rõ ý định, nói rằng tổ tiên mình từng có tiên nhân y sư, để lại một số đan dược, muốn chữa bệnh cho con gái lão, cầu lão tay một lần.
Đăng bởi | nguyentuyetmy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 204 |