Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7: Ván cờ tàn tượng nghiêng pháo lật

Tiểu thuyết gốc · 2739 chữ

Tương Lai Tự Định

Chương 7: Ván cờ tàn tượng nghiêng pháo lật

Chiết xe lơ lửng len lỏi qua những tòa nhà cao tầng, cuối cùng dừng lại tại một góc hẻm nhỏ.

Huỳnh Phúc Đức buốc xuống xe.

Đến trong một góc tối, dùng tròng mắt quét vào máy quét giác mạc.

Chỉ trong tức khắc, cánh cửa cuốn dần mở ra, để lộ một lối đi tối tối tâm đi xuống tầng hầm.

Huỳnh Phúc Đức nhẹ nhàng bước đi, theo sau là chiếc xe bay đang trong chế độ tự lái.

Khi xuống đến nơi thì một khung cảnh máy móc đầy hiện đại lộ ra. Tầng tầng lớp lớp những ống dẫn và các trang thiết bị được bày trí khiến nơi đây có phần giống một phòng thí nghiệm. Xung quanh căn phòng bày trí mười sáu khoang chứa đồ đầy dịch thể nano, bên trong là những cỗ máy mecha. Chỉ còn lại hai khoang chứa chứa chưa có cỗ máy nào.

Huỳnh Phúc Đức đi đến trước một khoang chứa trong đó, lấy ra mã hiệu 023 Arachne găm vào một ổ đựng thẻ.

Chỉ trong vài phút đồng hồ, toàn bộ cổ máy đã được ngâm trong dịch thể.

Huỳnh Phúc Đức trầm ngâm nhìn lại mười lăm cổ máy đặt trong khoang chứa.

Ánh mắt trầm lắng có phần mệt mỏi lộ ra.

Lúc này từ một góc trong phòng có một cái thang cuốn hạ xuống.

Từ trên nhà, một cô bé mười lăm mười sáu tuổi được thang cuốn đưa đến dưới tầng hầm.

Thấy Huỳnh Phúc Đức nàng ngạc nhiên. Nhìn qua hắn một lúc rồi trách mắn.

– Anh lại mấy hôm không ngủ phải không?

Cô bé giận dữ đi tới, muốn ấn hắn nằm xuống.

Thấy vậy, Huỳnh Phúc Đức khẽ cười, nhìn cô bé rồi chọc ghẹo.

– An này! Tư thế này em không sợ anh làm gì à?

Đầy dỗi hờn. Cô gái tên An đẩy Huỳnh Phúc Đức xuống ghế, rồi lấy từ ngăn dưới của cái ghế ấy một cái chăn khá dày.

Ánh mắt ép buộc nói,

– Chọc em thì để sau. Hôm nay cha em làm phẫu thuật cho anh. Anh không ngủ đủ giấc, không ăn no thì phẫu thuật kiểu gì?

Huỳnh Phúc Đức bị đẩy, tuy lực của cô gái không nhiều nhưng hắn lại theo bản năng ngả lưng về sau. Như bản năng của hắn rất nghe lời cô bé tên An này.

Thanh giọng ôn tồn, Huỳnh Phúc Đức nhẹ nói lời chấn an.

– Được rồi! Anh biết rồi! Để anh ngủ được chưa? Khi nào chị Diện của em đến thì gọi anh dậy. Anh có việt cần bàn.

Cô bé nghe vậy càng tức, dùng đôi bàn tay thon nhỏ của mình ghì mặt Huỳnh Phúc Đức xuống gối rồi nói.

– Ngủ đi đừng lo nhiều.

Huỳnh Phúc Đức nhìn cô bé trước mắt một lúc rồi bật cười thành tiếng.

Lúc sau hắn dần chìm vào giấc ngủ. Thông thường hắn ngu rất ít, chỉ giao động từ một đến hai tiếng, có những đêm không ngủ.

Cho dù ngủ, thì hắn cũng luôn để bản thân nghe được những âm thanh và sự việc đang diễn ra. Hắn không bao giờ buôn bỏ cảnh giác.

Nhưng khi hắn đến ngôi nhà nhỏ của người tiến sĩ già mà hắn kính trọng. Thì tận trong tâm hồn, hắn luôn cảm thấy bình yên, hắn ở đây có thể ngủ rất lâu mà không cần phải nhất mực cảnh giác.

Không gian nơi đây có phần lạnh lẽo, bởi bốn góc tường hợp kim và ánh đèn điện xanh trắng ở đây tạo cảm nhác đây không phải một ngôi nhà thực sự. Ấy vậy mà Huỳnh Phúc Đức vẫn ngủ rất ngon, hắn cảm cái chăn dày thô sơ này còn ấm hơn rất nhiều chiếc chăn làm từ vật liệu cao cấp tại nhà.

Hắn thấy an yên từ người bên cạnh hắn.

Bất chợt, một ánh sáng phản chiếu lóe qua mắt hắn. Huỳnh Phúc Đức theo bản năng mở mắt, bắt lấy cánh tay trước mặt.

Đó không ai xa lạ chính là cô gái tên Vô Diện. Cô ta bấy giờ trên tay cầm theo một con dao, mái tóc trắng ngà xỏa về sau phủ xuống tựa thác tuông. Đôi đồng tử màu xanh ngọc nổi bật càng tôn lên vẻ thanh tú của nàng. Nàng mặt trên mình một bộ quân phục nene che đi gần như toàn bộ da thịt chỉ chừa lại cổ lòng bàn tay và khuôn mặt là thấy được phần da thịt trắng nõn.

Huỳnh Phúc Đức cười. Nhìn nàng rồi bày ra bộ mặt hết mức gợi đòn hỏi.

– Diện cô nương đây là học Tào Tháo hành thích bổn công tử?

Cô gái cười một cái rồi bỏ con dao xuống cái bàn bên cạnh, cười cười đáp lại.

– Vậy Đổng Trác túc hạ muốn Tào Tháo ta dân đao cho đúng không?

Hai người họ nhìn nhau, không cần nói gì nhiều họ tự lòng nhau hiểu người kia muốn nói gì.

“Cô muốn cảnh cáo gì đây nhỉ? Muốn giết tôi nhanh thế à?”

“Anh đoán xem! Xem tôi muốn sử anh hay chưa?”

Một lúc sau cả hai bật cười thành tiếng. Huỳnh Phúc Đức chỉ tay về phía bộ cờ vua đang đặt trên bàn rồi nói với giọng đầy khiêu khích.

– Làm một ván không?

Vô Diện tinh nghịch,cười đùa đầy vẽ mặt giễu đùa nói.

– Vậy mời Quốc Trượng đi trước

Ba phút sau, bàn cờ đã được đánh đến nước thứ mười ba. Lúc này trên bàn cờ song phương chỉ còn một tượng một xe hai mã ba chốt.

Họ từ trước đến tay là vậy. Không ai thua ai, họ gần như hiểu nhau quá mức, đến độ có thể khiến đối phương mất đi thứ mà mình đã mất.

Giằng co đến độ hiện tại chỉ cần một người chủ động thì váng cờ sẽ kết thúc với cái kết là hòa.

Vô Diện vừa hạ cờ, vừa đánh đòn tâm lý khiến Huỳnh Phúc Đức phân tâm.

– Anh lần này vất vả thật! Cố tình thuê đứa con ngoài dã thú của nhà họ ôn làm việt, cố tình sắp đặt cho nó nhận lại nhà mẹ. Mượn tay nó giết người muốn giết, còn chuẩn bị sẵn lý do lật lọng để giết nó nữa! Có mệt không?

Cười khẩy một cái, Huỳnh Phúc Đức không nhìn vô diện, tập trung vào ván cờ, vừa chăm chú vừa nói.

– Không vất vả! Tiện tay thôi. Dù gì chìa khóa Phản Tích trong tay họ cũng chẳng làm được gì ngoài lòe thiên hạ.

Vừa ra nước, Huỳnh Phúc Đức vừa đổi giọng.

– Mà ai bảo cô là Huỳnh Phúc Đức tôi làm? Người làm là Huynh Bát! Liên hệ cùng thằng nhóc kia là danh Huỳnh Bát! Mục tiêu yêu cầu giết có thù với Huỳnh Bát! Huỳnh Bát lấy được mã hiệu 039 chứ không phải tôi! Là người của Huỳnh Bát đi giết Ôn Tửu Tùy! Là đích thân Huỳnh Bát đi giết Ôn Trọng Tùng! Đã vậy còn giả danh tôi làm thiệt hại biết bao nhiêu quân của Huỳnh gia. Đại quản giáo tôi sót thuộc hạ không hết! Tôi ăn nói gì với đám tổ tông kia đây?

Cười một cái khinh bỉ, Vô Diện chửi một tràng vào mặt Huỳnh Phúc Đức.

– Vô sỉ đến thế là cùng! Cướp đồ của người ta, đi nhân cơ hội này cấu kết Trần La tạo sức ép lên Ôn gia, buộc ép họ đối đầu với Huỳnh Bát. Anh thì sao? Nhàn nhã cho tôi đi trộm chìa khóa vào Phản Tích của đảo hoang. Cho Linh lấy danh nghĩa người của Lý Tu Chân đi kích động mâu thuẫn hai nhà Lý và Tiêu! Trước đó giả làm Huỳnh Bát đi cấu kết Lý Tu Duy đi tập kích Trần thị, tạo mâu thuẫn kéo theo đám người nhà mẹ của Huỳnh Bát nháo nhào. Giờ đầu sóng ngọn gió chỉa lên người Huỳnh Bát. Sáng mai tên kia kiểu gì cũng sẽ bị trục xuất hay bị anh bơm đểu cho mất hết quyền lực.

Huỳnh Phúc Đức nhìn Vô Diện, đặt con chốt đến bên sông của nàng, lấy nó phong hậu. Vừa làm vừa nói.

– Cô nghĩ đám lão già kia ngốc đến độ nhìn mặt là nhận định là Huỳnh Bát làm à?

Đầy khinh miệt, Vô Diện không nể nang nói thẳng.

– Không phải họ ngốc, mà là không còn lựa chọn. Anh ép họ phải đào thải Huỳnh Bát! Tên đó có quyền lực rất cao. Có phần gần lấn át với tên anh trai được chọn làm thái tử của anh. Anh không nguyện đi làm thì đám lão già kia cũng bắt anh làm. Ôn gia mất nhiều thứ như vậy tất nhiên rất hận Huỳnh Bát! Mà hận thì không ai lại bỏ qua cơ hội hạ bệ đối thủ kiểu đó đâu. Thêm Trần gia bên kia. Hành động anh làm dáng cho tên kai mác nghịch tử, công rắn cắn gà nhà.

Nàng nói đến đây, sắc mặt thăm dò nhìn Huỳnh Phúc Đức.

Chỉ là đáp lại nàng tên kia đứng dậy rồi nói.

– Cô thua rồi!

Trông vô thức cô nhìn xuống bàn cơ, thì không biết từ lúc nào, toàn bộ quân cờ của mình đã bị dọn dẹp sạch.

Hiểu ra tên kia khi nãy là cố tình chọc tức mình. Cô bực dọc nhìn Huỳnh Phúc Đức bằng cái nhìn như bắn ra lửa.

Chưa để cô nói gì. Huỳnh Phúc Đức đã đưa đến cho cô một lý nước rồi nói.

– Cô chẳng phải muốn chơi tâm lý với tôi à? Uống tí nước cho hạ hỏa.

Vô Diện cầm lấy ly nước nhìn hắn nghi ngờ, nhưng nghĩ kỹ một lúc thì nàng nhận ra ý định của tên kia lần này gọi nàng đến là nhờ vã nên cũng không lo về việt mình bị hạ độc.

Huỳnh Phúc Đức nhìn nàng một lúc rồi cười nói.

– Diện này! Không ai nói cô lúc đang uống nước cho hạ hỏa thì không nên đeo theo xích sắc à?

Vô Diện nghe xong khó hiểu một lúc, nhưng sau điên máu đập cốc nước xuống bàn xong nhàu qua ghì chặt Huỳnh Phúc Đức xuống mắn.

– Muốn ám chỉ bà đây là Tào Tháo trong xích bích chứ gì? Tên tai to tặc giả danh giả nghĩa kia nằm yên đó ông đây cho ngươi biết thế nào là trận Nhai Đình.

Lúc họ đang giằng co thì từ sau lưng họ có một thanh âm nghiêm nghị cất lên, trong vô thức và bản năng làm họ tự dừng lại hành động, ngoan ngoãn thả lỏng lực đạo của bản thân.

Cô bé tên An đi đến, mái tóc đen dài của nàng óng mược có vài phần ẩm ướt do mới tắm xong.

Nàng nhẹ ngồi xuống, tách hai người Vô Diện cùng Huỳnh Phúc Đức ra xa.

Mà hai người kia khi vừa thấy nàng thì lập tức thả nhẹ lực, ngoan ngoãn nghe lời cô bé tên Lạc An.

Cô bé nhìn hai người trước mắt một lúc, không kìm nổi trách.

– Hai người đừng như thế nữa được không? Gặp nhau không bao lâu đã đánh nhau. Mười năm trời rồi đó. Giờ tới gọi nhau đi ăn cơm cũng cãi nhau được.

Đối diện với cô gái là Huỳnh Phúc Đức và Vô Diện đang cúi gằm mặt nghe lời trách mắn.

Ba người họ là vậy. Mười năm kể từ khi họ gặp nhau rồi! Huỳnh Phúc Đức và Vô Diện dù cho bên ngoài có ra sao, hay đối đầu nhau thế nào? Nhưng khi đứng trước Lạc An thì họ buộc mình hòa thuận.

Cô bé cũng rất quan tâm đến hai người. Nàng luôn là người hòa giải họ từ lúc rất nhỏ. Trong ba người nàng là người duy nhất không có dù chỉ một tấm ảnh dìm nào. Hầu hết là những bức ảnh rất đáng yêu mà do chính tay Vô Diện hoặc Huỳnh Phúc Đức cẩn thận ghi lại.

Lạc An với họ không khác nào một đứa em trong nhà cả, kể cả lúc lớn cũng vậy.

Lúc này từ bên trên có một người thanh niên dần bước xuống.

Thấy cảnh tượng này, anh không thôi bật cười thành tiếng.

Anh chàng đi đến trước ba người. Đặt tay lên đầu của cô bé Lac An xoa xoa. Rồi nhìn Huỳnh Phúc Đức cười đầy ôn tồn, dịu dàng nói với hắn.

– Đức! Con qua phòng phẫu thuật trước đi… Nay ta gắp lắm.

Nghe được lời này, Huỳnh Phúc Đức nhẹ đứng dậy, chỉnh lại trang phục cho chỉnh tề rồi, đi đến trước một cánh cửa lớn bằng kim loại, thành thục gõ một dãy số trên thiết bị khóa cổng.

Sau một lúc “Ting” lên một tiếng, cánh cửa bằng hợp kim mở ra. Để lộ bên trong là một không gian rộng lớn với bề ngang và rộng là mười mét. Bên trong bày trí rất đầy đủ những loại thiết bị máy móc khoa học rất đỗi hiện đại.

Hắn từng bước chậm rãi, cởi ra trang phục đang mặc trên người.

Sau lớp áo ấy bấy giờ lộ ra những vết sẹo lớn và dài hằng vào da thịt trước ngực của hắn.

Lỗi năng lượng phát ra những tia ánh sáng xanh nhàn nhạt, viên tinh thể màu xanh có dấu hiệu bị nứt vỡ. Đó là hệ quả khi hắn sử dụng mecha để chiến đấu.

Từ lúc lên xe, hắn đã không nói gì vì vốn bản thân hắn sợ bản thân lúc không khổng chế nổi bản thân sẽ buộc miệng nói ra bằng thanh giọng của mình.

Máng chiếc áo vào một cái móc, bản thân lại từ từ dão bước đến trước một chiếc nệm giải phẫu.

Nhẹ nằm xuống, nhắm mắt chờ đợi.

Không lâu sau, cánh cửa hợp kim mở ra, người thanh niên từ từ tiếng vào.

Huỳnh Phúc Đức nhìn anh ta trong bộ dạng vội vàng chuẩn bị dụng cụ một lúc rồi thở dài, buồn bã nói.

– Tiến sĩ! Ta hay Diện đều có thể giúp ngài cả mà! Vì sao lại cứ phải rời đi chứ?

Người tiến sĩ cười một tiếng vui vẽ, lại gần cóc lên đầu Huỳnh Phúc Đức một cái. Đầy đe dọa nói.

– Ngươi mà dám ngăn cản ta thì đừng gọi ta là thầy nửa!

Huỳnh Phúc Đức thở dài, hắn thả mình trên giường, thanh giọng buồn bã.

– Ta! Hay Diện! Ai cũng tôn trọng quyết định của ngài hết. Chỉ là…

Lấp lửng nửa câu, Huỳnh Phúc Đức đã bị người tiến sĩ cản lại.

Ông ta nhìn hắn một lúc rồi cười nói với bộ dáng vui tươi như chưa có chuyện gì.

– Chỉ là cái gì nào? Ta có phải đi chết luôn đâu? Huống hồ đây cũng là điều ta muốn.

Vị tiến sĩ vừa chuẩn bị máy móc vừa cười nói.

– Ngươi hay Diện khi nãy chắc hiểu ý ta rồi phải không? Con bé còn nhỏ! Đành nhờ các ngươi vậy! Thay phần ta lo cho nó!

Người tiến sĩ già từ từ, bắt đầu gây mê cho Huỳnh Phúc Đức.

Hắn dần tiếng vào cơn mê mang, thoáng chốc đã không còn ý thức

Nhìn hắn chìm vào giấc ngủ. Người tiến sĩ khẽ cười rất tươi, nhìn hắn thật lâu. Ngắm nhìn Huỳnh Phúc Đức như đang nhìn một đứa con chứ không phải là một bệnh nhân.

Cầm chắc con dao giải phẫu trong tay, ông dùng con dao bắt qua những vết thương đã lành của Huỳnh Phúc Đức.

Sau ba tiếng đồng hồ, trái tim của hắn đã được lấy ra, thứ duy trì sự sống cho hắn lúc này là một cổ máy có hình dạng giống như một trái tim.

Bạn đang đọc Tương Lai Tự Định sáng tác bởi HuynhVanThu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuynhVanThu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.