Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6: Thế giới?

Tiểu thuyết gốc · 2472 chữ

Cổ máy đứng bất động hứng từng cơn gió đêm lạnh giá thổi đến. Nhin ngắm cảnh sắc đô thị một cách bình lặng.

Một lúc sau trên thân của cỗ máy sáng lên từng luồng sáng xanh, sau vài giây toàn thân cỗ máy được giải thể, chỉ còn lại Huỳnh Phúc Đức với một khuôn mặt ảm đạm.

Hắn nhẹ bước xuống đến trước cái xác của chỉ huy những tay súng bắn tỉa, nhẹ đặt tại đó một phong thư rồi nhẹ bước lên những tầng mây vân hồng nhuận rồi rời đi.

Không lâu sau, một toán người mặc binh phục phá cửa xông ra tầng thượng, chỉ tiết hiện giờ người đã không còn ở đây, thứ còn lại mà lá thư cùng khối thịt vón cục bốc lên mùi hôi thối nồng nặc.

Chỉ huy trong đám binh lính tiếng lên từng bước, nhặt lấy bức thư. Bên tai anh ta vang lên một tiếng nói trầm nhẹ ra lệnh.

– Mở ra đi!

Người chỉ huy không do dự, mở ra phong thư, lấy bên trong một mảnh giấy đc gấp gọn lại có hình một phong thư khác.

Đám quân bình xung quanh thấy vậy méo mặt nhìn, không dám nói một lời nào. Cứ thế, lại mở bức thư thứ hai ra.

Và bất ngờ thay bên trong lại là một bức thư khác. Liên tục như vậy đến lá thư thứ mười mới lộ ra một tờ giấy chỉ vỏn vẹn bốn chữ cùng một khuôn mặt cười khẩy đầy mỉa mai ở góc trái. “Mất thời gian không?”.

Đám quân binh nhìn một lúc cố nhịn không cười thành tiếng.

Trong lòng họ không hẹn mà đồng thanh nghĩ thầm. “Cái kiểu hành sự phúc hậu này đúng là Phúc Đức đại quản giáo rồi.”, “Phong thái này không cần lầm lẫn gì nữa.”, “Không phải lão Phúc Đức làm tôi đi đầu xuống đất.”, “Từ đầu nói rồi! Đi giết quản giáo mà giao cho người tâm lý yếu chỉ huy thì chơi không lại đâu!”.

Người trong tai nghe im lặng một lúc lâu. Như một thói quen, vị chỉ huy nhẹ nhàng lấy tai nghe ra xa, cách tai một đoạn xa.

Đúng ngay sau đó, một tiếng gầm phẫn nộ của người bên kia đầu dây vang lên.

Tiếng thét inh tai, từ trong tai nghe vọng ra như thể con thú dữ điên máu.

– Khốn nạn! Đức!!? Ai!? Tổ tông nào đặt cho hắn tên Phúc Đức!!??

Ngay khi tiếng nói ấy vừa dứt trên đỉnh đầu của họ rơi xuống một mảnh lụa, có màu hồng nhuận, rơi xuống ngay trên mảnh giấy. Chưa để họ hiểu gì thì bức tường bên cạnh họ nổ tung. Trong luồng khối có một bóng dáng của một vị la hán sáu tay ba đầu, cầm theo sáu khẩu gatling nã đạn liên tục.

Chỉ trong khắc Huỳnh Phúc Đức từ dưới lầu đi lên, trong làn khói dùng tay bóp nát từng lò năng lượng của từng người.

Sau khi khối tan thì tại đấy chỉ còn lại vỏn vẹn gần hai mươi cái xác chết.

Huỳnh Phúc Đức cười rất tươi nhất một cặp kính đã vỡ, quơ quơ nó trước mảnh lụa màu hồng có ghi hai câu. “Tranh đấu thì tranh đấu. Né tôi ra!”

sau đó, hắn trực tiếp quang cặp kính xuống từ tầng cao nhất của tòa nhà rơi xuống dưới lầu.

Bản thân thì ung dung đi xuống từ cầu thang dẫn lên sân thượng.

Đến tầng bảy mươi ba hắn dừng lại, đi đến trước một căn phòng ghi mã hiệu 759 thì dừng lại. Nhẹ đẩy cửa đi vào trong. Hầu như hắn bước đi không để lại tiếng động.

Ở đây có một cặp nam nữ đang giao hợp với nhau, họ che kính người bằng một cái chăng bông rất dày.

Huỳnh Phúc Đức nhẹ đi vào, không phúc hậu lấy ra một thiết bị ghi hình bật phát sóng trực tiếp quay lại sự việc ở tài khoản ẩn danh, lập tức trong kênh phát sóng đã có một một tài khoản có hình đại diện là một cô gái khoác lên mình bộ áo da lông đầy rậm rạp, theo sau là một toáng người khác đua nhau mà vào..

Đôi nam nữ thấy có người lạ xuất hiện thì giật bắn mình quay lại, nhưng ngay lập tức Huỳnh Phúc Đức đã bắn một viên đạn vào giữa lỗi năng lượng của người đàn ông.

Người đàn ông cứng người, lỗi năng lượng của ông ta vỡ ra đâm qua lục ngũ ngũ tạng rồi tắc thở.

Còn cô gái do quá sợ hãi mà chỉ biết nhìn, cô ta có bộ dáng lắm lem. Chắc rằng là một infeslah vừa bị bắt lên khu trên không bao lâu.

Huỳnh Phúc Đúc giả vờ vô tình làm rớt thiết bị ghi hình xuống nền đất. Nhẹ cuối người xuống nhặt thì vô tình làm lộ ra khuôn mặt của bản thân bị xé rách một mảng, như thể khuôn mặt của Huỳnh Phúc Đức hắn chỉ là vỏ bọc cho kẻ khác làm việc vậy. Thử lộ ra sau lớp da của Huỳnh Phúc Đức là một khuôn mặt trung niên.

Mãng khuôn mặt bị rách chỉ lộ ra một mái tóc màu nâu nhẹ cùng đôi mắt đỏ ngòm cùng một ít góc cạnh của khuôn mặt.

Giả vờ như thật, Huỳnh Phúc Đức vờ che lại phần khuôn mặt bị lộ rồi vội tắc ghi hình.

Sau khi làm xong, hắn quay người rơi đi. Không quên nhìn cô gái infeslah một cái. Ánh mắt không có dục vọng mà chỉ có một thứ cảm xúc lạ. Sau đó hắn cười giễu một cái rồi quay người rời đi.

Khi đến một góc nhỏ tâm tối, hắn xé lớp da nano có ngoại hình của bản thân.

Lộ ra bên trong một trung niên có tóc nâu cùng đôi đồng tử màu đỏ ngòm.

Hắn nhẹ đi xuống dưới cao ốc. Một tiếng sau đúng hai mươi ba giờ có một chiếc xe đậu trên con đường Phong Nhai, nó đã dừng tại đây được gần ba mươi phút hơn rồi.

Trong xe lúc này có hai người một nam một nữ đang trêu đùa nhau.

Từ bên ngoài, Huỳnh Phúc Đức bước đến gõ vào cửa kinh một tiếng ngắn ba tiếng dài.

Cánh cửa xe mở ra, Huỳnh Phúc Đức vào trong, lập tức vị nữ tử lái xe tên Linh lập tức khởi động chiếc xe bay. Tiếng động cơ từ cánh quạt và thiết bị phản trọng lực dần được bật. Dần đưa chiếc xe lên trên cao.

Vừa điều chỉnh độ ổn định của xe, nàng vừa hướng Huỳnh Phúc Đức trêu đùa.

– Vô Diện lâu quá không gặp! Anh lần này cũng bị bắt đi làm việt rồi á hả?

Đáp lại nàng, Là một câu nói đùa với thanh giong có chút trẻ con.

– Lần này hành động lớn. Lão đại phải gọi hết cả ba người chúng ta đi mới đủ nhân lực.

Người thanh niên ngồi trước nghe được lời này thở dài rồi thang vãng.

– Anh nói xem! Lão đại sao lại điều phối giao nhiệm vụ bất công thế chứ? Một người thì bị bắt đi giả làm gái tiếp khách, một người bị bắt đi gây chuyện rồi dắt dò chạy. Còn anh thì bị bắt đi làm diễn viên diễn kịch cho người ta xem!

Huỳnh Phúc Đức thở dài ngoài mặt, lòng thầm ghi nhớ câu nói của La Chuẩn để về sau phân cho anh ta thêm ít việt tránh để người ta tị nạnh.

Huỳnh Phúc Đức nhìn ánh đèn đường bên dưới mặt đất một lúc, lòng thầm nghĩ,

“Giết chết cháu ngoại lưu lạc nhà họ Ôn. Giả danh Huỳnh Bát đi giết chết Ôn Trọng Tùng, để La Chuẩn đi truy sát Ôn Tửu Tùy bằng mã hiệu 039.”

Ánh đèn từ một tòa nhà cao ốc vụt qua khiến. Khiến khuôn mặt cải trang của Huỳnh Phúc Đức lộ ra biểu cảm suy tư, nó như thể hắn không chỉ nghĩ vu vơ, mà như đang âm thầm tính toán một thứ gì đó.

“Đi tranh thủ hợp tác cùng Trần La để công kích gây sức ép lên nhà họ Ôn. Mượn danh Huỳnh Bát đi cấu kết Lý Tu Duy đi cắn lén nhà họ Trần. Dùng danh Lý Tu Chân đi gây sự với Tiêu Âu Ân.”

Nghĩ đến đây. Huỳnh Phúc Đức không kìm nổi lòng thầm cười trên nỗi đau kẻ khác.

“Tên trăng hoa kia kiểu gì giờ này mà không bị vợ bắt về! Tin đồn giờ loang khắp bốn phương rồi, giờ Lý Tu Chân có chết cũng không rửa được tội. Ván cờ đã bày trí xong! Chờ xem kịch vui ngày mai thôi… Chỉ là…”

Hắn nghĩ đến đây có chút trầm tư, bản thân hắn hiện đang suy tính một điểm. Đó là liệu hắn có nên đi đá đểu hay kích động nội chiến trong nội bộ của những người đang nhàn rỗi xem kịch hay không?

Một lúc sau hắn thở ra một hơi dài, thầm nghĩ.

“Thôi! Chờ bên cô ta vậy!”

Màn hình của thiết bị liên lạc của Huỳnh Phúc Đức trong khắc này sáng lên. Tên tài khoản gửi tin chỉ có hai chữ là “Vô Diện” với nội dung “Giờ Tiêu gia đang loạn, anh tranh thủ đi cướp của!”.

Rất bình thản, Huỳnh Phúc Đức nhẹ gõ lên màn hình vài câu rồi gửi đi. “Chỉnh lại lời nói! Rỏ là theo quy ước, chúng tôi chỉ đi lấy đồ của mình.”

Lập tức tin tức lại sáng lên, đó là một lời nhắn thân thương.

“Tin anh thà tôi nhìn con chó nhà mình kêu nó nói tiếng người còn hơn.”

Sau là một tấm ảnh dìm của Huỳnh Phúc Đức trong bộ dạng vô cùng đểu cáng, cùng một câu thoại bên dưới.

“Tin tôi đi! Uy tín thế mà!”

Khuôn mặt Huỳnh Phúc Đức khẽ giật lên hai cái ở mí mắt, nhưng lập tức khôi phục rồi đáp lại,

“Chó nhà cô là người máy mà nhỉ?”

Huỳnh Phúc Đức không nói nhiều chỉ nhắn lại đúng một câu. Nhưng đã khiến đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu. Sau vài phút Vô Diện đã gửi qua một tấm hình dìm khác có dáng vẽ lóng ngóng lúc học cải trang của Huỳnh Phúc Đức có kèm thêm câu thoại.

“Cải trang cần gì đẹp! Không bị nhìn ra là được!”

Huỳnh Phúc Đức cười rất tươi. Thả lại một icon đầu hàng rồi tắt máy.

Đầu dây bên kia không đáp lại, sau một phút đồng hồ màn hình điện thoại của Huỳnh Phúc Đức lại sáng lên.

Vô Diện bên kia gửi cho hắn hai tấm hình. Tấm đầu tiên hắn mở ra là ảnh của một tấm thẻ trong suốt có những bo mặt chạy khắp thẻ.

Tấm thứ hai là hình một cô gái có mái tóc màu trắng như tuyết, cô nàng lúc này lè lưỡi, bên dưới hình có một dòng chữ khá lớn.

“Tới mà bắt bà!”

Cười đầy gian xảo, Huỳnh Phúc Đức nhẹ nhàng gõ một câu câu rồi gửi đi.

“Cô đừng tới nhà giáo sư.!” Kèm theo một biểu tượng khuôn mặt khinh miệt cười đểu.

Ba mươi phút sau, chiếc xe bay đáp xuống một con hẻm nhỏ. Hai người Linh và La Chuẩn xuống xe.

Trên chiếc xe bay bấy giờ chỉ còn lại Huỳnh Phúc Đức. Hắn không giả giọng thành giọng trẻ con nữa mà trực tiếp nói với thiết bị điều khiển bằng giọng của bản thân.

– Adam, chuyển chế độ tự động, kích hoạt chuyển đổi ngoại trang.

Sau câu nói, toàn bộ chiếc xe sáng lên ánh đèn. Toàn thân xe biến đổi thành một màu sắc cùng biểu tượng khác.

Các hạt năng lượng nano tảng ra rồi biến đổi cấu trúc khiến võ ngoài chiếc xe chuyển màu từ đen chuyển thành xanh đậm.

Ký hiệu hình cơn bão trên xe cũng biến đổi trở nên méo mó, rồi dần biến thành một đốm lửa.

Chiếc xe bật chế độ tự lái, bản thân nó trong vài giây đã cất cánh bay lên trên cao. Lơ lửng giữa những tòa nhà chọc trời trong thành phố.

Huỳnh Phúc Đức trong xe dùng thiết bị liên lạc gửi vào bản điều khiển một vị trí tọa độ rồi từ nhẹ ngồi xuống. Hắn từ từ xé rách lớp da trên người lộ ra một lớp da khác là người thiếu niên được cho là đứa con ngoài dã thú của nhà họ Ôn.

Khi miếng da cuối cùng được xé ra. Hắn lại tiếp tục xé tiếp lớp vỏ bọc này. Cuối cùng trên người hắn đã không còn lại lớp da nano nào thì mới dừng lại.

Lúc này hắn đã trở về với bộ dạng thực sự của mình. Một khuôn mặt thanh tú nhẹ nhàng mang theo chút nét trưởng thành.

Hắn mặc lại quần áo. Vừa làm những việc này ánh mắt hắn lại ảm đạm tựa như không muốn quan tâm bất cứ sự việc gì đang diễn ra bên ngoài.

Những cảnh tượng phồn hoa hiện đại đầy tính tương lại có thể khiến bất kỳ ai chú ý, nhưng với hắn thì không.

Lướt qua từng tòa nhà cao ốc, những nơi có những ánh đèn điện sáng chói. Đôi khi còn có thể thấy cảnh những con người đang chìm trong thú tính, thỏa mãn dục vọng bản nguyên nhất của bản thân. Những đứa trẻ quần quật làm bài tập để chứng minh giá trị, cũng như trong tương lai bản thân chúng có thể có năng lực để bị giành giật, hay để bản thần giành giật một vị trí trong xã hội. Những cuộc cãi vã của những người thân trong nhà, vì tiền! Vì quyền! Vì một thứ vốn không có trong tay!

Thời đại này muốn có địa vị thì chỉ có thể chứng minh bản thân có gì để người khác nhìn. Họ thấy giá trị của bản thân có thể mang lại lợi ích thi sẽ trọng dụng.

Ban cho những kẻ khát kháo địa vị một cái danh hào viễn vọng cùng một ít thứ tiền tài nhất thời.

Những hình ảnh đấy như một cuốn phim chiếu qua tấm xe một chiều. Huỳnh Phục Đức nhìn quá nhiều thấy quá nhiều. Cũng hiểu quá nhiều!

Bạn đang đọc Tương Lai Tự Định sáng tác bởi HuynhVanThu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuynhVanThu
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.