Tội phạm truy nã số một
Trong khi chiến đấu của Ôn Ngọc Tuyền và Doãn Phong vẫn tiếp diễn, Lục Đỉnh quăng xác chết đang treo trên tay xuống đất, quay người lao thẳng vào đám người.
Hắn như một con mãnh thú vừa ngủ đông cả mùa đông dài, giờ đây đói khát đến mức bụng dán vào lưng, xông vào bầy cừu. Máu thịt và xác người bay tứ tung, không một tên yêu nhân Thiên Lý giáo nào chết dưới tay anh mà còn nguyên vẹn thân xác.
Những nhân viên dọn dẹp ở gần đó tiến vào hiện trường, nhưng khi bọn họ chứng kiến khung cảnh chiến đấu như địa ngục trên đường cao tốc, mặt họ cũng nhịn không được mà tái nhợt.
Bọn họ đã thấy không ít trường hợp như vậy, nhưng kia đều là do một ít yêu nhân tà giáo, hoặc là tinh quái tàn nhẫn lưu lại.
Chứ còn người của tổ chức 749? Chưa từng thấy ai có phong cách chiến đấu tàn bạo như vậy.
Họ nhìn sang Lục Đỉnh, anh đang đứng bên đường cao tốc. Bàn tay nhuốm đầy máu đỏ tươi đang cầm một điếu thuốc đen sì đưa lên miệng. Anh nhả một hơi khói trắng, ánh mắt lạnh lùng.
Doãn Phong nghiêng đầu nhìn anh một cái: “Trước đây tôi còn tưởng cậu chỉ là có chút bản lĩnh, nhưng tính tình hơi ngạo mạn, không coi ai ra gì, chỉ là điều tra viên thực tập mà thái độ kiêu ngạo như thế. Nhưng bây giờ nhìn lại, lần đầu chúng ta gặp nhau, tính ra cậu còn rất lịch sự.”
Lời hắn nói làm Lục Đỉnh sặc khói thuốc, trợn mắt lườm một cái: “Không biết nói chuyện thì câm mồm đi.”
“Hahaha, tôi không phải đang khen cậu à! Nói thật, sau này có nhiệm vụ ngon nhất định sẽ gọi cậu. Sức chiến đấu này đúng là không đùa được đâu. Ngay cả Viên Bạch Phong mà cậu cũng có thể đánh chết, sau vụ hôm nay tên tuổi của cậu chắc chắn sẽ nổi như cồn ở vùng đất Vân Hải này. Chỉ không biết họ sẽ đặt cho cậu cái biệt danh gì thôi.”
“Hy vọng là một cái tên nghe ngầu một tý, nghe vào tai ưu nhã một tý.”
Doãn Phong nhìn Lục Đỉnh từ trên xuống dưới, nhìn bộ quần áo đẫm máu của anh, nói:
“Cậu thế này mà còn nghĩ đến hai chữ ‘ưu nhã’ sao? Trông cậu bây giờ chính đang thuyết minh bạo lực thuần túy đấy. Cũng chỉ có khuôn mặt này của cậu mới được tag lên hai chữ mỹ học thôi.”
Ôn Ngọc Tuyền lúc này cũng bước tới, nói: “Nếu Lục Đỉnh không gia nhập 749, chắc chắn cậu sẽ là tội phạm truy nã số một của Cục chúng tôi.”
Nghe vậy, cả Ôn Ngọc Tuyền và Doãn Phong nhìn nhau cười phá lên, không chút kiêng dè. Lục Đỉnh cảm thấy cạn lời, không thèm nói gì thêm.
Lúc này, Thi Nghênh Hà bước đến, mắt sáng rực nhìn Lục Đỉnh:
“Lục Đỉnh, cậu cởi áo ra đi, mặc đồ toàn máu thế không thấy khó chịu sao?”
Nghe vậy, Lục Đỉnh cảm thấy đúng là bất tiện, anh liền cởi áo, để lộ thân trên rắn rỏi với những cơ bắp sắc nét, lại kết hợp với khuôn mặt anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, mái tóc ngắn gọn gàng, đúng là hình mẫu đốn tim khác giới.
Thi Nghênh Hà nhìn chằm chằm, không rời mắt.
Doãn Phong chọc ghẹo: “Thi Nghênh Hà, nước miếng của cô sắp chảy ra rồi kìa!”
Thi Nghênh Hà giật mình lau miệng, phát hiện không có gì, lập tức đỏ mặt quát lớn: “Đồ khốn Doãn Phong! Tôi xử chết anh bây giờ!”
---
Chuyện xảy ra trên cao tốc bị rất nhiều người chứng kiến tận mắt, thậm chí còn có một số video còn lan truyền lên mạng. Tuy nhiên, trước khi lan truyền rộng rãi gây oanh động khủng hoảng, chúng đã bị gỡ xuống.
Tuy rằng ở trong quần thể người thường, chuyện này không khiến cho oanh động.
Nhưng trong giới tu luyện ở Vân Hải, cái tên Lục Đỉnh xem như hoàn toàn nổi danh.
Với phong cách chiến đấu tàn nhẫn, hiện trường chiến đấu huyết tinh khủng bố,vv..Rất nhiều yếu tố cộng lại, anh đã có được biệt danh "Giải Thi Thái Tuế".
Biệt danh này cũng rất hợp lý, bởi những kẻ chết dưới tay anh gần như không ai còn nguyên vẹn.
Lục Đỉnh cũng là dẫm lên thi thể Viên Bạch Phong nổi danh.
.....
Sau khi trở lại trụ sở 749, toàn bộ người tham gia vụ việc đều bị gọi đi nói chuyện, chủ yếu là lần này gây ra động tĩnh quá lớn.
Trên đường cao tốc, có quá nhiều người thường.
Trong phòng nói chuyện, một nam một nữ nhìn Lục Đỉnh và hỏi: “Cậu chỉ vì một câu đe dọa mà chạy tới giết chết Linh Cô sao?”
“Cũng không phải chỉ có vậy. Chủ yếu là vì cô ta dùng tà thuật hại người. Tôi, với tư cách là điều tra viên của 749, có nghĩa vụ bắt giữ hoặc ngăn lại những Luyện Khí Sĩ làm ác như vậy.”
Câu trả lời của Lục Đỉnh không để lại bất kỳ sơ hở nào.
Hai người cũng chưa từng dò hỏi nhiều về chi tiết, gấp sổ tay lại, bọn họ nói:
“Chuyện là như này, Lục Đỉnh, chuyện này gây ra ảnh hưởng khá lớn, nên trong khoảng thời gian tới, cậu hãy nghỉ ngơi, tạm thời không nhận nhiệm vụ, để tránh bị người dân nhận ra.”
“Nhưng nếu tôi muốn nhận nhiệm vụ thì sao?”
Có bàn tay vàng trong người, bảo anh không giết quái vật, này quả thực còn khó chịu hơn giết anh.
Không có cách nào, anh chính là nỗ lực như thế:)
Đăng bởi | ChanhTinh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 13 |