Cũng chỉ đến thế
Người đàn ông túm chùy đầu, sức mạnh khủng bố lập tức kéo Doãn Phong qua đó, sau đó vận khí, tung một chưởng đầy uy lực tới, mang theo ánh kim nhàn nhạt.
Lục Đỉnh ngay lập tức lao tới.
“Vậy mày cũng nếm thử một chiêu ‘chỉ đến thế thôi’ của tao đi!!”
Hai tay đẩy lên trước, lực lượng mấy vạn cân nháy mắt bùng nổ.
Người đàn ông không dám đánh cược, cũng đưa hai tay ra đón đỡ: “Vậy cậu cũng nếm thử ‘Đại Lực Kim Cương Chưởng’ của tôi đi!”
Bùm!!!
Hai người đối chưởng, phát ra tiếng nổ mạnh mẽ trong không trung.
Xe hơi dưới chân người đàn ông bị ép đến méo mó, mất lái trên đường cao tốc, Lục Đỉnh và người đàn ông đều mượn lực nhảy lên dừng ở nơi khác.
“Đại Lực Kim Cương Chưởng, mày là Viên Bạch Phong của Thiên Lý Giáo!”
Ôn Ngọc Tuyền tiếp được Doãn Phong vừa bị Lục Đỉnh ném trở về, nói ra thân phận của gã đeo mặt nạ.
Viên Bạch Phong hai tay run rẩy, trong lòng dâng lên nỗi kinh hoàng, sức mạnh thân thể của gã đã đủ khủng bố, còn luyện Đại Lực Kim Cương Chưởng– một tuyệt kỹ bí truyền của Phật môn.
Sức mạnh đôi tay của gã gần vạn cân, hơn nữa cảnh giới của gã đã lên tới Linh Hải, vừa nãy đối chưởng với nhau, hắn có thể nhận được cảnh giới của Lục Đỉnh hẳn đang là Chiếu Tuyền.
Nhưng một cái Chiếu Tuyền Luyện Khí Sĩ, tuổi còn nhỏ như thế, sức mạnh thân thể còn khủng bố hơn cả gã, chỉ bằng một chiêu đã khiến mình bị thương.
Chuyện này hợp lý sao?
Nghe thấy có người nói ra thân phận của mình, Viên Bạch Phong cũng không giấu nữa.
Kéo mặt nạ vướng víu trên mặt xuống, hai tay đưa ra trước người vận khí.
“Tiểu tử, tôi tán thành lực lượng của cậu, từ thân thể mà nói, cậu mạnh hơn tôi, nhưng so cảnh giới, tôi cao hơn cậu, tiếp một chưởng vừa rồi của tôi không dễ chịu đi.”
Lục Đỉnh lắc lắc tay: “Xác thật không quá thoải mái, tay tao bị đánh đỏ cả rồi.”
Sức mạnh mấy vạn cân kia của anh cũng không phải là nói giỡn, chỉ dựa vào thân thể mà muốn làm anh bị thương, người này còn chưa đủ tư cách.
Viên Bạch Phong đột nhiên thấy khuất nhục, đánh đỏ!?
Sao không phải đánh nát tay mày luôn chứ!!
“Tên nhóc mạnh miệng, giao trả đồ cho tôi, chuyện hôm nay có thể bỏ qua, nếu không......”
“Được rồi, lười muốn nghe mày nói vô nghĩa, tao không muốn nghe.”
Động một tý là đe dọa, Lục Đỉnh nghe mà tức, có bản lĩnh thì tới mà lấy, không bản lĩnh cũng đừng suốt ngày đe dọa người, nếu là chỉ cần nói chuyện là có thể giải quyết vấn đề, còn muốn 749 làm cái gì, đổi sang chuyên gia đàm phán là được.
Định Phong thuật phát huy đến mức tận cùng.
Lục Đỉnh thân hình dường như quỷ mị, mượn lực từ hư không.
Một nhát chém khủng bố đánh tới.
Viên Bạch Phong khí thế dồi dào, trên tay gắn thêm kim quang, không né không tránh, đánh về phía nhát chém của Lục Đỉnh.
Vốn tưởng rằng có cảnh giới áp chế, hơn nữa sự chênh lệch về tuổi tác, cho dù thân thẻ của Lục Đỉnh rất khủng bố.
Dù dì hắn cũng ngâm mình tu luyện nhiều năm.
Tùy tùy tiện tiện một kích, kiểu gì cũng có thể tiếp được chứ phải không?
Ai ngờ lúc tay tiếp xúc với chiêu đó trong nháy mắt.
Cảm giác đau cắt da cắt thịt lập tức truyền đến.
Nửa bên bàn tay bị cắt lìa.
Ánh mắt Viên Bạch Phong có chút hoảng loạn, vừa ngẩng đầu đã thấy Lục Đỉnh nhẹ nhàng lao tới, trên mặt hiện lên nụ cười châm chọc.
Trừ Phi Hùng Phác Sát Pháp, tất cả thuật pháp của Lục Đỉnh đều là kỹ năng max cấp mà hệ thống thưởng.
Nếu muốn tu luyện thuật pháp tới viên mãn, cũng không phải là chỉ cần dựa vào thời gian và mồ hôi là có thể đạt tới.
Vốn dĩ Viên Bạch Phong vẫn có vài phần thắng.
Nhưng gã ỷ mình nhiều tuổi, cảnh giới cao, nhưng chỉ tiếp một chiêu của Lục Đỉnh cũng đã phế mất nửa bàn tay.
Đại Lực Kim Cương Chưởng nháy mắt phế đi một nửa sức mạnh.
“Đại Lực Kim Cương Chưởng, tới xem chưởng này của tao!!!”
Lục Đỉnh dựa vào Định Phong thuật lấy tốc độ cực nhanh phi tới trước mặt Viên Bạch Phong.
cả người bao trùm khí tức bạo ngược, hình ảnh xung quanh người đều thay đổi, phía sau như ẩn như hiện một con gấu khổng lồ mọc hai cánh, cũng làm tư thế đẩy chưởng giống Lục Đỉnh.
Quanh thân ánh sáng làn gió đồng thời lui về sau.
Đó là một loại đánh sâu vào thị giác tới cực hạn mà ngôn ngữ khó có thể miêu tả.
Lúc này Viên Bạch Phong đã trốn không thoát, nếu là tùy tiện tránh né, chỉ biết không màng phòng ngự để chỗ hiểm yếu dễ công kích lại cho địch nhân.
Gã bất đắc dĩ chỉ có thể nhịn đau đẩy ra song chưởng nhằm ngăn cản.
Ai ngờ giây phút khi hai chưởng chạm vào nhau, bàn tay của Viên Bạch Phong giống như đậu hũ, thịt chạm vào là nát, xương cốt đâm ngược lại, đâm xuyên qua xương bả vai gã.
Lục Đỉnh một chưởng đánh trúng ngực, đánh thẳng xuyên thủng qua phía bên kia cơ thể.
Bàn tay đánh vào từ trước ngực, thò ra từ phía sau lưng, kèm theo máu me bay tứ tung.
Máu mũi của Viên Bạch Phong điên cuồng tuôn ra không ngừng.
Gã cường chống một hơi cuối cùng giơ tay đánh vào trên ngực Lục Đỉnh, lại phát hiện chút sức còn sót lại như giọt nước nhỏ vào biển, biến mất vô tung, cơ thể Lục Đỉnh còn chẳng đong đưa.
Nhìn gã không thể nuốt xuống hơi thở cuối cùng.
Lục Đỉnh giết người tru tâm nói: “Thực lực không phải do tuổi quyết định, Đại Lực Kim Cương Chưởng của mày cũng chỉ đến thế.”
“Phụt!!!”
Viên Bạch Phong không nhịn nổi, phun ra một ngụm máu tươi, sức sống cuối cùng biến mất, thi thể cứ thế treo ở trên tay Lục Đỉnh.
Đăng bởi | ChanhTinh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 13 |