Không cần vũ khí
Bọn họ sở dĩ dám đến cao tốc chặn đường đoàn người Lục Đỉnh, bởi vì nghĩ người của 749 chắc chắn không dám ra tay trên cao tốc, dù sao cũng có nhiều người như thế, tới khi xuống cao, lại có người của bọn họ chờ ở phía trước.
Dựa vào ưu thế về nhân số, dù là điều tra viên của 749 có tàn nhẫn tới đâu, thì cũng phải bò xuống cho tao!
AI ngờ Lục Đỉnh không nói lý lẽ mà trực tiếp động thủ, phá vỡ kế hoạch mai phục của bọn họ.
Một chiêu này đánh ra, thực sự không nằm trong dự đoán của bọn họ.
Thấy Lục Đỉnh đã đi ra ngoài, Ôn Ngọc Tuyền hô: “Phi Phàm, cậu lại đây lái xe, tôi ra ngoài giúp Lục Đỉnh!”
Trước kia chưa được kiến thức quá nhiều về thủ đoạn của Lục Đỉnh, trong lòng Ôn Ngọc Tuyền cảm thấy tiếc nuối, bây giờ có cơ hội kề vai chiến đấu, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
“Anh Tuyền cứ đi thôi, giao xe giao cho em!”
Yến Phi Phàm leo từ khe hở giữa hai ghế trước, bò lên tiếp nhận tay lái.
Ôn Ngọc Tuyền kéo cửa xe ra, xoay người đứng thẳng trên đỉnh xe.
Lập tức nhìn thấy Lục Đỉnh đứng trên đỉnh xe đen của đám người kia, giơ tay phe phẩy vài cái, xe đỉnh nháy mắt chia năm xẻ bảy mất khống chế, trong xe có chân tay cụt rơi rụng ra, anh nắm lên một người sống rồi nhảy quay về đỉnh xe của Ôn Ngọc Tuyền, kéo mặt nạ của gã kia xuống.
Bên dưới là một gương mặt xa lạ với sắc mặt kinh hoàng.
“Nói, là ai sai mày tới cản bọn tao.”
“Đồ..... Các người cầm thứ gì của chúng tôi, khuyên anh nên trả lại, bằng không......”
Người đàn ông còn chưa nói xong đâu, đầu óc liền trực tiếp nổ tung, hồng bạch bay đầy trời.
“Không muốn nói vậy không cần nói nữa.”
Lục Đỉnh lười nghe gã uy hiếp, không có chút dinh dưỡng nào, chỉ lãng phí thời gian.
Hơn nữa có thể nói ra những lời này, dù có dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết là Thiên Lý giáo, bởi vì anh chỉ lấy Định Phong châu của Thiên Lý giáo.
Ôn Ngọc Tuyền cuối cùng kiến thức rõ ràng tính cách sát phạt quyết đoán của Lục Đỉnh.
Hắn biết chuyện này không thể kết thúc nhẹ nhàng như thế được, lập tức lấy di động ra: “Tôi thông tri người phụ trách quét dọn tới, cậu chú ý chút.”
Lục Đỉnh khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía đội xe màu đen trước mặt.
Trong đó có người cầm bộ đàm hô lớn:
Chết tiệt! Bọn 749 còn không sợ, chúng ta sợ cái shit, dù trời sập cũng có người chống, xông lên, cướp đồ lại cho tôi!!”
Theo mệnh lệnh, hàng loạt cửa xe mở ra, hàng chục tên thuộc Thiên Lý Giáo đeo mặt nạ nhảy xuống, dừng ở trên nóc xe.
Đoàn xe tản ra, từ từ bao vây chiếc xe của Ôn Ngọc Tuyền và Doãn Phong chạy tiến lên.
Doãn Phong cầm Lưu Tinh chùy xoay người lên xe.
“Còn có trận thứ hai nữa à? Được thôi! Tao chơi vẫn chưa đã tay, đến đây nào!!!"
Ôn Ngọc Tuyền cũng là lấy dài ngắn song đao ra.
Nhìn Lục Đỉnh bên cạnh đang tay không, y hỏi: “Cậu khồn có vũ khí à?”
Lục Đỉnh chậm rãi bay lơ lửng trên xe đỉnh, vươn một bàn tay mở ra năm ngón tay, hàng loạt đao quang sắc bén bắn ra, tiếng cắt thịt vang lên liên hồi.
Máu tươi phun ra như cơn mưa máu.
“Tôi không cần dùng vũ khí.”
Giọng nói của Lục Đỉnh tuy không lớn, nhưng lại đầy uy lực, dị thường chấn động lòng người.
Hóa ra, đây mới là sức mạnh thực sự của anh.
Từ khi sở hữu kỹ năng ‘Vong Hình Chi Vị’, có thể tự chủ bước vào trạng thái [Thiên Nhân Hợp Nhất] bất cứ lúc nào, Lục Đỉnh chưa bao giờ tắt nó đi.
Tuy rằng hành động và chiến đấu sẽ ảnh hưởng hiệu suất của ‘Vong Hình Chi Vị’, nhưng bù lại, nó giúp anh vượt xa tốc độ tu luyện chuyên chú của những Luyện Khí Sĩ có thiên phú bình thường
Cho nên sức chiến đấu của Lục Đỉnh, mỗi một khắc đều đang tăng trưởng nhanh chóng.
Với anh mà nói, mỗi bước đi, mỗi lần chiến đấu, thậm chí trong cuộc sống hằng ngày, đó đều là tu luyện.
Một đòn vừa rồi của Lục Đỉnh không chỉ khiến Ôn Ngọc Tuyền và Doãn Phong ngỡ ngàng, mà còn làm đám người Thiên Lý Giáo khiếp sợ.
Anh chỉ cần một chiêu đã tiêu diệt không ít kẻ địch, không cả để lại thi thể hoàn chỉnh.
Này còn đánh kiểu gì?
Chưa chiến trước sợ, đây là tối kỵ.
Thấy sĩ khí giảm sút, kẻ chỉ huy của Thiên Lý giáo trong nhiệm vụ lần này không thể ngồi yên.
"Chém người của tao như thái rau thế à? Không thể được!"
Người đàn ông này đeo mặt nạ đầu rắn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tới.
Lục Đỉnh nhìn lại: "Nếu mày không phục, thì tự mình đến đây."
Doãn Phong cười lớn, không chút do dự, vung Lưu Tinh chùy lên:
"Giả thần giả quỷ, giấu đầu lòi đuôi đeo cái mặt nạ! Ăn một chùy của tao đi!!!"
Hắn múa Lưu Tinh chùy thành vòng, đập thẳng về phía gã đeo mặt nạ.
Gã kia giơ tay lên, lộ ra một đôi tay đầy vết chai sần, dày hơn tay của người thường. Gã dễ dàng tiếp được Lưu Tinh chùy, khiến Doãn Phong không thể nhúc nhích, lập tức có thể phán đoán ra ai cao ai thấp.
Giọng điệu gã ta khinh thường: “Nhị Thập Tứ Lộ Lưu Tinh Chùy, cũng chỉ đến thế thôi, ten nhóc lắm mồm, lại đây!!!”
Đăng bởi | ChanhTinh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 13 |