Bị chặn xe
Nhắc đến việc này, suýt nữa Ôn Ngọc Tuyền không giữ được nụ cười trên mặt.
Anh ta gật gật đầu: Gặp rồi, lần đó tôi đỗ xe bên lề đường, ra tới đã không thấy xe đâu.”
“Nhưng chưa đến nửa ngày, ông chủ gara bán xe thế chấp đã trả xe lại nguyên vẹn, còn đổ thêm xăng và rửa xe sạch sẽ.”
“Vì sao?” Yến Phi Phàm khó hiểu.
“Cậu nhấc ghế sau lên xem sẽ rõ..”
Lục Đỉnh cũng tò mò quay lại nhìn, liền thấy Yến Phi Phàm ngồi dịch sang một bên, ghế sau thật đúng là có thể nhấc lên tới, vừa mở ra, bên trong là một khẩu súng bắn tỉa tinh xảo và vài khẩu súng ngắn.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Đỉnh cũng cười.
Có lẽ ông chủ gara bán xe thế chấp kia sau khi thu hồi xe đã tái mặt khi phát hiện ra những thứ này.
Điều tra viên của 749 được phép mang súng.
Nhưng đối với các Luyện Khí Sĩ, súng cũng không thực sự hữu dụng.
Yến Phi Phàm vuốt ve khẩu súng bắn tỉa, hỏi: “Anh Tuyền, anh mang thứ này để làm gì?”
Ôn Ngọc Tuyền thuận miệng nói: “Thỉnh thoảng làm nhiệm vụ phải vào rừng núi, trong núi cũng không có gì chơi, tôi dùng súng này bắn chim giải trí,coi như món đồ chơi cỡ lớn thôi, thích à? Nếu thích thì tôi tặng cậu, tôi về làm giấy tờ, lại lãnh một khẩu khác là được, dù sao súng ở trong cục chúng ta có rất nhiều, để đó cũng bám bụi.”
Đây là một trong những phúc lợi của điều tra viên chính thức.
“Không cần, không cần.” Yến Phi Phàm tuy rằng ngoài miệng từ chối, nhưng ánh mắt sáng rỡ cho thấy cậu rất thích, có thằng con trai nào mà không thích súng chứ, nhưng cậu không muốn nhận khẩu súng Ôn Ngọc Tuyền đưa, mà là tưởng chờ sau khi bản thân trở thành điều tra viên chính thức, đi làm giấy tờ lãnh một khẩu tới chơi.
“Lục Đỉnh, cậu muốn mua xe à, để tôi giới thiệu cho anh nhé, là gara oto mà tôi đã mua xe này, có nhiều xe tốt còn rẻ nữa.”
“Được, nhưng anh phải chờ tôi bán Định Phong châu đã.”
Lục Đỉnh cảm thấy, cũng tới lúc mình nên mua một chiếc xe riêng, không thì rất bất tiện, còn chuyện bằng lái, dù sao anh đã biết lái xe, đến lúc đó làm một cái là được.
“Cậu muốn bán Định Phong châu á?”
Ôn Ngọc Tuyền có chút bất ngờ hỏi, dù sao thứ này cũng là pháp khí, hắn thật không nghĩ tới Lục Đỉnh lại tính bán nó đi.
“Tôi cầm trong tay cũng không dùng làm gì, còn không bằng bán lấy tiền, không biết có thể bán được bao nhiêu.”
Lục Đỉnh thật sự không biết nên bán Định Phong châu bao nhiêu, lần đầu làm chuyện ấy, trước kia anh đã bán lần nào đâu cơ chứ.
“Pháp khí khó định giá, mang đi đổi tiền thì quá rẻ mạt, cậu có thể đổi một ít tài nguyên dùng để tu luyện, thuận tiện đổi một ít tiền, có lẽ cũng đổi được mấy trăm đến một ngàn vạn (1000 vạn= 10.000.000 NDT).” Ôn Ngọc Tuyền cũng có chút tâm động, nhưng hắn cũng không thể trả nổi, cũng không có ý muốn lừa Lục Đỉnh.
Con số này khiến Lục Đỉnh cũng khá kích động.
Đời này anh chưa từng thấy nhiều tiền như thế.
Nghĩ đến đây, Lục Đỉnh xoay người về sau: “Phi Phàm, cậu cảm thấy này xe thế nào?”
“Khá tốt, nhìn rất ngầu, lái nó sẽ rất máu mặt, hơn nữa chắc chắn, đi làm nhiệm vụ cũng tiện, mỗi ngày tới tới lui lui, phải dùng loại này, xe thể thao chỉ đẹp chứ không xài được.”
“Kia được, chờ tôi bán được Định Phong châu, tôi mua cho cậu một chiếc, bỏ luôn xe cũ đi.”
Nghe Lục Đỉnh nói, Yến Phi Phàm nháy mắt ngồi thẳng dậy: “Thật sao,Lục ca!!?”
Mấy chục gần trăm vạn, Yến Phi Phàm không phải lấy không ra, nhưng nếu là Lục Đỉnh đưa, vậy không giống nhau.
“Đương nhiên, có tiền là chúng ta cùng nhau đổi!”
“Cảm ơn Lục ca!!”
Yến Phi Phàm cao hứng nói.
Không khí vui vẻ bị cắt ngang khi Ôn Ngọc Tuyền nghiêm giọng: “Xem ra có người không muốn chúng ta thuận lợi trở về.”
Nụ cười trên mặt Lục Đỉnh thu liễm,nhìn qua gương chiếu hậu nhìn ra sau xe, thấy một đoàn xe màu đen đang đuổi theo, phân biệt áp sát ở hai bên sườn xe, bao vây xe của họ.
Quay đầu nhìn về phía xe con màu đen đang chạy song song bên cạnh.
Một người đàn ông mang mặt nạ con heo đang cười nghiêng đầu nhìn sang, giơ tay tạo kiểu thành khẩu súng đặt ở trên huyệt thái dương.
Tiếng cười truyền ra từ dưới lớp mặt nạ, tùy ý, bừa bãi.
Lục Đỉnh khóe miệng giơ lên.
Liền nghe Ôn Ngọc Tuyền ỏ bên cạnh đang nói: “Xe của 749 cũng dám cản, chán sống rồi, xe trên cao tốc quá nhiều, tới lối ra cao tốc tiếp theo chúng ta chơi với bọn nó một lát được không?”
Vừa dứt lời, Lục Đỉnh đã giơ tay phẩy một nhát chém ra ngoài.
Chiếc xe con màu đen bên cạnh nháy mắt biến thành hai đoạn, bùng cháy dữ dội.
Lục Đỉnh kéo cửa xe ra: “Cần gì phải xuống cao tốc, nhanh chóng trở về, tôi còn phải bán Định Phong châu.”
Sau đó nhảy ra, bóng người như bay theo gió giữa trời, vững vàng dừng trên đỉnh một chiếc xe con màu đen.
Người của Thiên Lý giáo sợ ngây người!
“Mẹ nó, đây vẫn là điều tra viên của 749 sao, thế mà dám ra tay trước mặt nhiều người như vậy.”
Đăng bởi | ChanhTinh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 10 |