Trở về Vân Hải
Nhưng muốn anh lấy thứ đã vào trong túi mình ra cho người khác thì không thể nào.
Bây giờ anh còn thiếu tiền, vậy đơn giản nhất là bán Định Phong châu đi, xe của Yến Phi Phàm bị tai họa thành như vậy, Lục Đỉnh cảm thấy về tình về lý thì mình cũng cần sửa xe cho cậu ta.
Nếu không chẳng phải đang bắt nạt người thành thật à. Anh không làm ra loại chuyện như thế được.
“Lục ca!!!”
Yến Phi Phàm hô một tiếng.
Lục Đỉnh gật gật đầu, nhìn xem thái độ này, không sửa xe cho cậu ta xem có được không?
Cũng do Lục Đỉnh không có tiền, nếu không có thể mua một chiếc xe mới đền cậu ta luôn.
Trên xe kia giờ dính đầy máu, bây giờ bên trong còn nằm thi thể của yêu nhân Thiên Lý giáo đấy, quá đen đủi.
“Lục Đỉnh, tự giới thiệu một chút, tôi tên Ôn Ngọc Tuyền, điều tra viên chính thức của 749.”
“Lục Đỉnh, tôi là Doãn Phong.”
“Tôi là Thi Nghênh Hà....”
Ba người lần lượt giới thiệu với Lục Đỉnh.
Anh cũng không ra vẻ, thực mau mấy người trò chuyện rất rôm rả.
“Lục Đỉnh, về chuyện nội đan của Phi Ngô Công, những người khác đều không có vấn đề gì, chỉ có một người, anh cần phải cẩn thận.”
Lục Đỉnh nhìn Ôn Ngọc Tuyền hỏi: “Ai?”
“Tiết Ninh, anh ta được xưng là tiểu bá vương, hơn nữa anh ta không giống chúng tôi, anh ta sinh ra trong gia đình Luyện Khí Sĩ, tám tuổi liền bắt đầu tu trong luyện ngoài, Bá Vương thương của Tiết gia dùng xuất thần nhập hóa, luận sức chiến đấu, anh ta có thể nói là mạnh nhất trong mấy người chúng tôi.”
“Anh ta gia nhập 749 từ đầu năm ngoái, làm hơn hai mươi lần nhiệm vụ, không có một lần là thất bại.”
“Hơn nữa tính cách quái đản, Định Phong châu này anh ta có thể không cần, nhưng anh ta sĩ diện nên nhất định muốn tranh đoạt, dù anh ta chiến thắng lại cũng sẽ đưa Định Phong châu cho anh.”
Người này thật ra rất thú vị, đồ không cần, chỉ cần sĩ diện.
Nhưng cái sĩ diện này, Lục Đỉnh khẳng định không thể cho anh ta, đồ vật cũng không có khả năng cho.
Vậy đến lúc đó cũng chỉ có thể xem thực lực.
Lục Đỉnh còn chưa từng gặp loại người có xuất thân từ gia đình Luyện Khí Sĩ như này, anh cũng muốn kiến thức xem có gì khác nhau.
.....
Cùng lúc đó, Cảnh thị, một trong các đô thị cấp địa của Vân Hải.
Tòa nhà Long Đằng, công trình biểu tượng của tập đoàn Long Đằng, nổi bật với một con rồng khổng lồ gào thét hướng lên trời ỏ trên đỉnh tòa nhà.
Nơi này là phân đà của Thiên Lý giáo.
Những yêu nhân Thiên Lý giáo ở trấn cổ Bạch Diêu đều được điều từ đây.
Trong một văn phòng sang trọng, một người đàn ông mặc vest đen, mắt độc nhãn, đứng thẳng trước cửa sổ, trong tay cầm ly rượu lắc nhẹ.
“Lưu tổng, chuyện ở trấn cổ Bạch Diêu đã bại lộ, là 749 nhúng tay vào, người của chúng ta người thì chết, người thì bị thương, ngay cả nội đan của Phi Ngô Công cũng rơi vào trong tay điều tra viên của 749.”
Động tác lay động chén rượu dần dần thả chậm, giọng khàn khàn vang lên:
“Phi Ngô Công dễ nuôi, nhưng loại có thể sinh ra nội đan để luyện chế Định Phong châu thì trăm dặm khó có thể chọn một, thiên thời địa lợi nhân hoà thiếu một thứ cũng không được.”
“Năm nay sản lượng của mỏ Thái Tuế không những không tăng mà còn giảm.”
“Chi Nhân Chi Mã là món quà bồi tội mấu chốt, không có Định Phong châu liền không thể lên núi Đính Phong được, cũng không thể bắt được Chi Nhân Chi Mã, đến lúc đó không chỉ tôi, tất cả mọi người trong phân đà cũng sẽ chịu trách phạt.”
“Bảo người cướp lại! Phải cướp được nội đan của Phi Ngô Công trước khi bọn chúng về tới cục 749!!!!”
Trên đường cao tốc trở về Vân Hải.
Do trong xe của Yến Phi Phàm đầy máu và vết bẩn, cho nên Lục Đỉnh và Yến Phi Phàm liền ngồi xe của Ôn Ngọc Tuyền, còn Doãn Phong và Thi Nghênh Hà đi trong một chiếc xe khác.
Trên đường đi.
Xe của Doãn Phong chạy trước, xe của Ôn Ngọc Tuyền chạy sau.
Dựa vào ghế da thật thoải mái hưởng thụ, Lục Đỉnh hỏi: “Ôn Ngọc Tuyền, không gian trong xe của anh tốt thật, nội thất thì đẹp, ngoại hình cũng ngầu, tốn bao nhiêu tiền?”
“Cũng chỉ hơn ba mươi vạn thôi.” (300.000 NDT)
“Hơn ba mươi vạn!!? Đây là dòng G-Class mà, toàn bộ đều là da thật, chỉ hơn ba mươi vạn? Xe của tôi phải hơn 60 vạn đó.”
Yến Phi Phàm ngồi ở ghế sau có chút kinh ngạc nói.
Ôn Ngọc Tuyền cười đáp: “Chúng ta mua xe sao có thể giống người khác mua, hơn nữa xe này của tôi không mua theo thủ tục chính quy, tôi mua xe thế chấp, Vân Hải của chúng ta là cố đô của ba triều đại, người giàu nhiều vô kể, những xe như thế chấp, xe lậu từ nước ngoài,… nhiều đếm không xuể, cái gì cũng có, giá còn rẻ nữa, không cần thiết đi mua xe chính ngạch.”
“Sau đó chỉ cần về cục làm biển số là xong, thủ tục gì cũng đủ cả.”
Quan điểm của anh ta thật khác lạ, tiêu ít tiền nhất, làm được nhiều việc nhất.
Yến Phi Phàm tò mò dò hỏi: “Anh Tuyền, thế anh không gặp đội thu hồi xe à?”
Xe thế chấp gì cung tốt, nhưng dễ gặp đội thu hồi, đó là mấy trăm cái GPS định vị, khó lòng phòng bị.
Đăng bởi | ChanhTinh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 13 |