Hai cái má lúm đồng tiền 3
Đại trụ quốc cười theo, nói: "Vậy dĩ nhiên là diệt tộc cả nhà nó, nếu còn chưa hết giận, coi vợ hắn là trâu ngựa, chiếm hết tài vật của chúng rồi tiêu sạch trong nháy mắt."
Khương Nê có vẻ đau xót chưa hề rời khỏi Thính Triều đình, không che giấu được sự hận thù sâu sắc trong đôi mắt trong vắt.
Từ Phượng Niên từ trong ngực móc ra một tấm giấy Tiểu Tuyên, phía trên tràn ngập dòng họ cùng gia tộc cùng môn phái lớn nhỏ trong chốn võ lâm, vỗ vào vai phụ thân Bắc Lương Vương, cắn răng nói: "Cha à, không phải ngươi luôn nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn sao, tiểu nhân báo thù không qua đêm, lũ này chính là kẻ thù của ta, ngươi lập tức xử hết cho ta."
Từ Kiêu tiếp nhận trang giấy, còn chưa kịp nhìn, trước hết không ngừng tán thưởng con ta chữ đẹp, mới nhìn sơ qua, vừa định khí phách nói không có vấn đề, sau đó cẩn thận đọc kỹ, xem xong toàn bộ không sót một chữ, có chút sầu khổ nói:
"Con trai, kẻ thù thế này cũng quá nhiều, không dưới trăm nhà, ngươi xem Tổng đốc quận Huy Châu, chỉ là nhi tử trông hơi ẻo lả, mang theo mỹ nữ du lãm Bích Loa Hồ, bị ngươi từ xa nhìn thấy, chẳng lẽ cũng phải lột mũ quan xuống sao? Còn có kẻ này, Lang Gia Vương thị ở Quan Trung, chỉ là gia nô lúc uống rượu mắng vài câu Bắc Lương mọi rợ, liền muốn diệt tộc? Về phần trong võ lâm, Hiên Viên thế gia, làm chuyện gì chọc giận con ta, lại muốn đem cả gia tộc sung quân Cẩm Châu, còn cô nàng tên Hiên Viên Thanh Phượng sung làm quan kỹ nữa đây?"
Từ Phượng Niên nhìn con mâu chuẩn thân yêu đang mổ rượu, than thở nói: "Tiểu Bạch a tiểu Bạch, ngươi còn tốt, ngươi còn có ta yêu thương, ta thì thảm rồi, không có cha thương, không có mẹ yêu, sống chính là chịu tội, không có tí sức mạnh nào."
Đại trụ quốc vội vàng cười nói: "Cha làm theo, cha làm theo, tuyệt không hai lời."
Hứa hẹn hoàn tất, Từ Kiêu quay đầu, đối mặt Viên Tả Tông cùng Chử Lộc Sơn thì sắc mặt không hề tốt, bình tĩnh nói ra:
"Tả Tông, ngươi chuẩn bị 2 chi thiết kỵ dũng tướng, tùy thời đợi lệnh.
Bản vương ngay lập tức trình lên trên, cầu một đạo thánh chỉ, đơn giản là một lần nữa ngựa đạp giang hồ.
Lộc Sơn, đánh tiếng với đại nhân có quan hệ thân thiết với bản vương tại các châu quận, nghịch thần tặc tử trên danh sách, đáng giết thì giết, nhưng để cho danh chính ngôn thuận, đừng quá gióng trống khua chiêng.
Dù sao cũng đang hành sự trên địa bàn của người khác, không cần nóng lòng hoàn thành, cho ngươi vạch kế hoạch một năm rưỡi, loại chuyện này ngươi am hiểu."
Viên Tả Tông khom người đáp: "Lĩnh mệnh."
Chử mập mạp cũng đứng dậy xoay người, ánh mắt ngang ngược, mặt mũi tràn đầy hưng phấn nói: "Lộc Cầu nhi tuân mệnh."
Khương Nê thầm ai thán, lại có vô số lương dân gặp nạn bởi những nguyên do hoang đường sao? Sẽ có bao nhiêu người đáng thương phải vợ con ly tán, chịu tai họa ngập đầu mà lại không rõ lý do đây?
Nhưng lúc này, Từ Phượng Niên cầm lại trang giấy, đưa ra một tờ khác, danh sách bằng một phần mười tờ kia, cười nói: "Lão cha a, sao ta có thể để cha đối địch với mười mấy gia tộc quyền thế, nửa cái giang hồ... ầy, nhìn tớ này đi, những người này không may là đủ rồi, quan đều là tham quan, dân đều là loạn dân, giết danh chính ngôn thuận, thay trời hành đạo, nhất định có thể tích đức, còn hơn xây bảy trăm toà tháp phù đồ."
Từ Kiêu thở phào nhẹ nhõm, thấy con trai lại sắp nổi giận, lập tức cố ý trịnh trọng tiếp nhận tờ thứ hai, gật đầu nói: "Đã như vậy, thì không cần huy động quá nhiều người, trong vòng một năm, cha cam đoan để con ta mắt không thấy tâm không phiền.
Con ta quả nhiên hiếu thuận, còn biết phân ưu tích đức cho cha."
Từ Phượng Niên ném vào miệng nửa quả quýt được Từ Kiêu lột cho mình, hàm hồ nói: "Đúng vậy."
Từ Kiêu nhìn nghĩa tử Chử Lộc Sơn với ánh mắt sắc bén, tên béo nhận giấy rồi lập tức lui ra, béo thì béo, dù cơ thể nặng hơn hai trăm cân thịt mỡ nhưng di chuyển lại như Thảo Thượng Phi, lặng yên không một tiếng động.
- Giải thích, Thảo Thượng Phi là khinh công của Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu - người thứ tư trong Tứ đại pháp vương của Minh Giáo.
Nhờ nó mà y có khinh công thuộc hàng đệ nhất thiên hạ.
Khinh công của Vi Nhất Tiếu không chỉ được cao nhân truyền thụ, hơn nữa ngay từ khi sinh ra cốt cách ông đã dị thường, vậy nên khinh công tuyệt đỉnh của ông không chỉ đơn giản là nhờ vào quá trình tu luyện hậu thiên mà thành, phần nhiều do bản năng thiên phú bẩm sinh.
Hết giải thích.
Từ Kiêu nhìn thấy sắc mặt của con trai dần dần hồng hào, lòng đầy vui mừng, nhẹ giọng lấy lòng nói: "Nhi tử, cha nói con không phải do ta sinh ra, đây chính là nói con trông không giống cha, mà giống mẹ con."
Từ Phượng Niên nghe được câu này, chỉ ừ một tiếng.
Đại trụ quốc đã nghỉ ngơi tỉnh dưỡng mười mấy năm qua, biết nhắc lại đề tài này sẽ không vui vẻ gì, bèn lảng sang chuyện khác: "Hoàng Man nhi không chịu đi Long Hổ sơn, con nói giúp ta, nó rất nghe lời con."
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 15 |