Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đông khôi 2

Phiên bản Dịch · 1027 chữ

Bạch Hồ Nhi Kiểm vẫn tỉnh queo, không trả lời.

Đẩy cửa ra, thứ đập ngay vào mắt trong đại sảnh là một khối phù điêu cẩm thạch khổ lớn Đôn Hoàng phi tiên , trên đó vẽ phi tiên cùng chân nhân đang bay lượn, ngay cả Bạch Hồ Nhi Kiểm kiến thức rộng rãi nhất thời cũng nghỉ chân ngắm nhìn đến thất thần.

Bắc Lương Vương Từ Kiêu lưng hơi còng cười ha hả, giới thiệu:

"Lầu 1 sảnh tây đặt 3 vạn quyển võ học nhập môn trong thiên hạ, không có giá trị lắm, ta chỉ bỏ cho đỡ trống chỗ, thêm vạn quyển sách thư hương khí phái.

Lầu 2 là ám lầu, ngoại trừ 4 ngàn bản độc nhất học Âm Dương học Tung Hoành học, còn 49 món thiên hạ kỳ binh lợi khí, đây là nơi yêu thích của hai nữ nhi nhà ta.

Lầu 3 có hai vạn quyển bảo điển bí kíp cao thâm, lầu 4 ám lầu trân tàng một số đồ cổ kỳ lạ, dù sao vẫn bị Phượng Niên mắng là đầy mùi tiền.

Lầu 5, lầu 6, cho dù đám hào khách giang hồ không tiếc nguy hiểm mưu đồ lẻn vào vương phủ, đi tới đây nhìn, tin tưởng mấy cao thủ tầm thường xem cũng xem không hiểu.

Về phần lầu cao nhất, không có vật gì, Nam Cung tiên sinh, nếu muốn leo cao trông về phía xa, có thể nhìn thấy phong cảnh của Bạch Hạc lâu trên đỉnh núi."

Bạch Hồ Nhi Kiểm nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của Đại Trụ Quốc, gật đầu.

Từ Kiêu nheo mắt lại cười nói: "Chúng ta đi thẳng lên lầu năm?"

Bạch Hồ Nhi Kiểm lắc đầu rốt cục mở miệng nói: "Để sau, khi không còn hứng thú xem 6 vạn cuốn ở những lầu dưới."

Từ Kiêu không kinh ngạc, cười ha ha, một mình đi lên thang lầu, biến mất trong bóng tối.

Bạch Hồ Nhi Kiểm đeo hai thanh đao Tú Đông Xuân lôi, đứng trước tấm bình phong ngọc thạch, thần thái sáng láng.

Đại Trụ Quốc đến lầu 8, cổ tịch thẻ tre để tán loạn khắp nơi, có một trường kỷ bằng gỗ đàn, đặt một chúc đăng có ánh sáng phiêu diêu mờ nhạt, bên trên mấy hồ lô xanh chứa rượu, giây đỏ buộc miệng hồ lô vào một cánh tay khô gầy của một người.

Người nọ ngồi trên chiếu, tóc tai bù xù, gương mặt trắng bệch như tuyết, mi tâm có màu hồng nhạt, nhìn kỹ, như một con mắt đảo ngược.

Y mặc sam y, đi chân trần khoanh chân, hạ bút như bay.

Đại trụ Quốc Từ Kiêu nhặt lên hơn mười thẻ tre, cất gọn gàng xong, lúc này mới có chỗ trống để ngồi, ái ngại nói: "Đi gấp, quên mang rượu tới, lát nữa sẽ để Phượng Niên đưa tới."

Từ Kiêu hiển nhiên đã quen thuộc sự trầm mặc của quái nhân, lẩm bẩm nói:

"Không có một vị tông sư nhất phẩm siêu cấp cao chân chính toạ trấn vương phủ, ta luôn ngủ không yên.

Hy vọng Nam Cung Phó Xạ không khiến ta thất vọng.

Nhắc tới cũng kỳ, mật thám nghe ngóng nửa năm, nhưng lại không thể đào ra gốc gác của người này, xem ra chỉ có thể là người bên Bắc Hán.

Nghĩa Sơn, ngươi nói trước mắt, thực lực của hắn có mấy phẩm?"

Nam nhân bệnh lao mở miệng, âm thanh kiên định: "Tòng nhất phẩm.

Tu hành được mười năm, nhưng dưới chúng sinh, trên không người."

Đại trụ Quốc tấm tắc nói: "Phượng Niên nhặt được bảo."

Nam nhân bệnh lao cầm hồ lô, dốc xuống, không có rượu, nhất thời buồn tẻ, vì vậy dừng bút, ánh mắt dại ra.

Từ Kiêu đứng lên, ngẩng đầu nhìn Địa Tiên đồ trên bức tường phía nam, chắp tay cau mày nói: "Nghĩa Sơn, Phượng Niên không lâu sau sẽ cập quan, tức là trên 20 tuổi, đi quan lễ, ngươi tặng hắn một 'Tự' đi."

Nam tử suy nghĩ một chút: "Từ Phượng Niên, tự Thiên Lang."

Đại trụ Quốc Từ Kiêu bỗng nhiên ngạo nghễ cười to, có chút tự ngạo.

Lập đông qua tiểu tuyết đến, nhưng tiết tuyết cũng không có tuyết, điều này làm cho Thế tử điện hạ thích nhất hâm rượu đọc sách cấm trong đêm tuyết cảm thấy đáng tiếc.

Bạch Hồ Nhi Kiểm đã nhập định tại lầu một Thính Triều Đình nửa tuần, nhập định đến mê mẩn, phần nghị lực này khiến cho kẻ không chịu được khổ như Từ Phượng Niên tự ti mặc cảm, nhưng cũng không làm lỡ hứng thú của Từ Phượng Niên tìm thú vui khác ở vương phủ.

Hoa khôi Ngư Ấu Vi sống yên bình tại một viện yên tĩnh trồng hai loại thực vật là cây hải đường và chuối, mèo trắng Võ Mị Nương dường như rất hài lòng với ổ mới, lại mập thêm vài phần.

Từ Phượng Niên cho Ngư Ấu Vi áo lông chồn thượng đẳng nhất, thức ăn tinh tế nhất, nhưng trước sau chưa có lần thứ hai lâm hạnh mỹ nhân ngọc thể nõn nà này, hết sức hờ hững, Lộc Cầu Nhi mập nói đúng, nuôi người giống như nuôi một con đại bàng, phải chậm rãi chăm sóc huấn luyện, vội thì dễ mất đi linh khí, chậm sẽ không nhu thuận.

Bên trong phủ mọi người biết rõ Thế tử Điện hạ thích một mình chèo thuyền du ngoạn, mỗi lần đến giữa hồ thì bỏ lại mấy thứ đồ, lúc khí trời ấm áp còn có thể nhảy vào trong hồ, hơn nửa ngày mới trồi lên mặt nước, có thể nói Thế tử trời sinh tính gần nước.

Ngày hôm nay, Từ Phượng Niên lại vô cùng có nhã hứng làm người lái thuyền, chèo thuyền đến giữa hồ, lẩm bẩm vài câu, buộc mấy khối thịt hươu nướng nóng hầm hập vào một tảng đá rồi ném xuống.

Bạn đang đọc Tuyết Trung Hãn Đao Hành 「D」 của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.