Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đao trong tuyết 2

Phiên bản Dịch · 1000 chữ

Nhưng đệ du lịch ba năm, gian nan đi bộ suốt mấy ngàn dặm, tỷ tỷ cũng không dám nghĩ, cha thật tàn ác! Tỷ muốn tìm hắn tính sổ! Nếu hắn không thương đệ, đệ theo tỷ tỷ tới Giang Nam, chỗ đó giàu có phì nhiêu, cô nương không thiếu."

Từ Phượng Niên làm mặt quỷ đầu heo, chọc cho tỷ tỷ cười, cười ha ha nói: "Tỷ, ta cũng không phải là hài tử."

Từ Chi Hổ ôm chầm Từ Phượng Niên, kéo đầu của hắn vào cặp vú đồ sộ mà tất cả nam nhân trong Giang Nam đạo đều thèm muốn, hừ hừ nói: "Không phải hài tử, vậy có thể ngủ cùng tỷ, đêm nay đệ đừng hòng chạy trốn."

Từ Phượng Niên không chút xấu hổ nói: "Tỷ, thế này là phong hoá đạo đức."

Từ Chi Hổ véo lỗ tai của đệ đệ, uy hiếp nói: "Có tin giờ ta sẽ đi đồn cho toàn thành biết sự tích anh dũng tám tuổi còn tè dầm của đệ hay không? Chưa hết đâu, mười hai tuổi ngủ cùng giường với tỷ, sáng sớm tỉnh lại tay của đệ không phải đặt ở chỗ này của tỷ tỷ? Ừ ?!"

Từ Phượng Niên liếc liếc cặp vú của tỷ tỷ, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, nịnh nọt nói: "Tỷ, tỷ đệ chúng ta cũng không cần tự giết lẫn nhau? Đến đến đến, đệ đấm lưng xoa vai cho tỷ."

Hưởng thụ thủ pháp đấm bóp chuyên nghiệp của Thế tử điện hạ, Từ Chi Hổ say sưa thoải mái híp mắt nhìn cảnh hồ, thở dài nói: "Đệ vừa về, Hoàng Man Nhi liền đi, không biết có phải là tỷ rời đi, nha đầu kia sẽ về hay không, tỷ đệ bốn người luôn không thể đoàn viên."

Từ Phượng Niên hỏi: "Tỷ, đợi tuyết rơi nhiều, đi núi Võ đang ngắm cảnh thế giới Lưu Ly?"

Từ Chi Hổ tiêu sái cười nói: "Nếu tên nhát gan không có tim không có phổi đó cầu thiên đạo, để hắn cô đơn cả đời đi, tỷ còn không cần mặt mũi mong cầu hắn sao.

Nếu đệ không nhắc, tỷ cũng đã quên có người như vậy."

Từ Phượng Niên ồ một tiếng, không nhắc đến chuyện này nữa.

Từ Chi Hổ hôn mạnh vào mặt của Từ Phượng Niên, thản nhiên nói: "Tỷ tỷ đầu óc nhỏ, ánh mắt nhỏ, cho nên chỉ cần có đệ đệ, thiên hạ nam tử đều là tục vật khó coi."

Từ Phượng Niên giả vờ bi thương: "Đáng tiếc là tỷ đệ."

Từ Chi Hổ véo chặt cái lỗ tai, cười mắng "Chết bầm".

Nữ nhân xuất giá, chính là bát nước đổ đi.

Thời tiết tuyết lớn thì có tuyết rơi nhiều.

Bất kể lưu luyến như thế nào, thời gian nửa tuần đoàn tụ nhanh chóng qua đi, tỷ tỷ Từ Chi Hổ rốt cục vẫn phải về Giang Nam, nàng nói tuyết rơi, thật không nỡ rời đi.

Ngày đó Từ Phượng Niên giục ngựa tiễn ba mươi dặm đường, cưỡi ngựa trở về thành.

Trở lại vương phủ, Từ Phượng Niên không vui, đầu nóng lên, gọi cả nữ tỳ Khương Nê cùng thị thiếp trên danh nghĩa Ngư Ấu Vi tới chòi ven hồ nghỉ mát thưởng tuyết.

Mặt hồ từ lâu đã kết băng, nhưng tuyết vẫn rơi nhiều không chịu dừng, tạo thành mặt băng trắng xoá, Từ Phượng Niên lắc đầu, đứng lên, nhấp một hớp rượu ấm vào bụng, thì thầm câu nghe không ai hiểu "Lão hồ khôi, đừng chết rét".

Từ Phượng Niên nhìn về phía Thính Triều Đình đối diện, Bạch Hồ Nhi Kiểm đã lâu không lộ diện, trước sách vở võ học mênh mông, liệu có ổn không?

Cuối cùng nhìn hướng núi Võ Đang xa xăm, Từ Phượng Niên không hiểu này tên võ phu cả đời cố gắng siêng năng truy cầu đại cảnh võ học, còn như người điên truy cầu thiên đạo hư vô mờ mịt, càng không hiểu, hắn chỉ biết là năm đó nếu như đạo sĩ trẻ tuổi cưỡi Thanh Ngưu bằng lòng gật đầu, tỷ tỷ sẽ hạnh phúc.

Cho nên Từ Phượng Niên không có nửa điểm hảo cảm đối với núi Võ Đang truyền thừa ngàn năm.

Tỷ tỷ hẹp hòi, hắn còn hẹp hòi hơn.

Từ Phượng Niên rót cho Khương Nê một chén rượu nóng, đưa tới, nàng lại cười mỉa mai.

Nàng đích thực là công chúa vong quốc không giả, thậm chí còn bị sư phụ nói thành nhân vật thiên chi kiêu tử thân phụ vận khí thiên hạ, nhưng ở Bắc Lương Vương phủ, nàng chỉ là nữ tỳ, ăn mặc ngủ nghỉ đều phải theo khuôn phép, nàng run lẩy bẩy trong bộ quần áo phong phanh cùng với đôi mắt mơ hồ trong làn hơi rượu.

Từ Phượng Niên cười nhạo nói: "Ngươi muốn uống rượu, ta đưa rượu cho ngươi lại không muốn, ngươi lại tự cầm, ta thấy ngươi đang hoảng hồn.

Ta chỉ là một kẻ ăn chơi không ra gì, ngươi có bản lĩnh thì đi ám sát Hoàng Đế bệ hạ, hoặc là cha ta cũng được, cứ chăm chăm ám sát ta thì là anh hùng hảo hán gì chớ?"

Khương Nê lạnh lùng nói: "Ta là một cô gái yếu đuối, trong tay chỉ có một thanh Thần Phù, chỉ có thể giết ngươi, không giết ngươi thì giết ai?"

Từ Phượng Niên không cãi, uống một hớp rượu, bĩu môi nói: "Quá đanh đá, rất xứng đôi với ta."

Khương Nê dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần.

Ngư Ấu Vi ôm Võ Mị Nương trong ngực, cực kỳ tò mò thân phận của nữ tỳ tuyệt mỹ này là gì.

Một đạo cầu vồng bay ra từ Thính Triều Đình.

Hạ xuống trong hồ cách Thính Triều Đình không xa.

Bạn đang đọc Tuyết Trung Hãn Đao Hành 「D」 của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.