Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yên chi thám hoa

Phiên bản Dịch · 1048 chữ

E sợ cho thiên hạ bất loạn, mấy tên gia nô hò reo khen ngợi, nịnh bợ Thế tử Điện Hạ còn mạnh hơn cả thiên hạ đệ nhất cao thủ.

Phàn muội muội trong miệng của công tử ca đẹp trai thất kinh, trừng to đôi mắt sáng biết nói chuyện, đang ôm ngực, điềm đạm đáng yêu.

Từ Phượng Niên giẫm mệt mỏi, kế tiếp làm lại chính là thả ra lũ ác nô ác khuyển, chỉ thị nói: "Quẳng người này vào hố phân."

Hai ác nô chuyện làm chuyện xấu cười gằn đi tới, một người kéo một chân, lôi công tử trẻ tuổi một khắc trước còn phong nhã thoát tục từ ngõ Khoa Giáp.

Phàn muội muội nước mắt rưng rưng, sợ hãi nói: "Lâm ca ca là Thám Hoa năm ngoái."

Thám Hoa Lang?

Từ Phượng Niên đối xử với tiểu nương tử ốm yếu như một gốc u lan khác một trời một vực, ôn nhu cười nói: "Phàn muội muội, Trạng Nguyên Lang mới tốt, bằng không thật không xứng với Tuyệt Mệnh Liên Hoàn Thập Bát Cước vang danh giang hồ của bổn công tử."

Cô nương kia có vẻ sợ hãi, đang thở nặng dọc, sắc mặt tái nhợt.

Từ Phượng Niên vốn muốn hỏi tiểu thư là người phương nào, xem tình hình không chừng đã hù dọa hảo cô nương, chỉ khuyên bảo: "Phàn muội muội, chờ sau khi Lâm thám hoa bò ra khỏi hố phân, sau đó, nói cho hắn biết đừng đánh son nữa, cẩn thận bị Phượng Châu Lý Hàn Lâm Lý đại công tử cho là đồng tính thì nát mông đó ", sau đó mang theo Ngư Ấu Vi dở khóc dở cười cùng đám ác nô dương dương đắc ý nghênh ngang bỏ đi.

Hồng Tước lâu vừa nghe nói Thế tử điện Hạ đại giá quang lâm nơm nớp lo sợ, như chuột nhìn thấy mèo, Từ Phượng Niên chưa đi đến lâu, nhưng mà đã để cho đám ác nô sớm chuẩn bị giấy niêm phong của quan phủ, chạy tới dán trên cửa chính.

Tú bà của Hồng Tước Lâu được xưng "nha bà" số một Lăng Châu khóc như chó nhà có đi tới trước mặt của Từ Phượng Niên, gạt lệ thương tâm hỏi: "Thế tử điện Hạ, sao vậy thưa ngài, Hồng Tước nếu có chiêu đãi không chu toàn, điện hạ đá ta mấy đá là được.

Điện hạ tha cho, Hồng Tước lập tức đi kêu mấy hoa khôi tới cùng hầu điện hạ."

Từ Phượng Niên nghiêm mặt cười lạnh nói: "Ta nghe nói, ba năm trước đây ta mới rời Lăng Châu mười mấy dặm, Hồng Tước lâu đêm đó trắng trợn ăn mừng đến hừng đông, nghe nói bên bờ nam sông Hoài Hà toàn là mùi hương thơm ngát, chắc phải uống một trăm vò rượu ngon? Kiếm được mười vạn lượng bạc trắng không?"

Tú bà vẻ mặt cầu xin giải thích: "Điện hạ minh giám, Hồng Tước chỉ buôn bán nhỏ, nào dám từ chối khách."

Từ Phượng Niên bị chọc cười, nói lời thấm thía: "Ngươi có nỗi khổ tâm trong lòng, bản thế tử lý giải, nhưng trách thì vẫn phải trách.

Ngươi yên tâm, gặp rủi ro tuyệt không chỉ Hồng Tước lâu nhà ngươi, những nơi từng uống rượu ăn mừng vào ba năm trước đều phải xử hết.

Hồng Tước Nhược muốn mở cửa, trước tiên phải đuổi Liễu Tước Nhi từng châm biếm Ngư Ấu Vi ra khỏi Lăng Châu, đợi thêm nửa năm một năm, thế tử hết giận, các ngươi có thể làm ăn."

Tú bà từ Giang Nam đạo có thủ đoạn nuôi ngựa gầy phát tài còn muốn cầu xin, Thế tử điện hạ đã rốt ruột xoay người rời đi, chỉ quay đầu cười nhìn về phía Ngư hoa khôi nổi bật bên cạnh: "Hết giận chưa?"

Ngư hoa khôi học tiền bối Lý Viên Viên, đều rời khỏi thanh lâu vào thời kỳ xinh đẹp nhất, khuôn mặt trứng ngỗng phúng phính ôm Võ Mị Nương chỉ một mùa đông mà nặng lên năm sáu cân, không nói gì.

Đi dọc bên bờ sông Hoài, Thế tử điện Hạ lặng lẽ hỏi: "Ấu Vi, vừa rồi ta vốn định dùng một người làm quan cả họ được nhờ để hình dung hành vi của đám khốn ở Hồng Tước lâu, thích hợp không?"

Mặt của Ngư Ấu Vi hiện lên sự thay đổi rất nhỏ, giọng nói lại hết sức bình tĩnh: "Không thích hợp."

Từ Phượng Niên tự đắc nói: "Thật là may."

Cầu Thập Tam Khổng Sư Tử ở Lăng Châu gần như là đại danh từ nhất ở ngõ Khoa Giáp.

Cây cầu này có ba điểm độc đáo, đầu tiên là cầu sư tử, bên lan can ngắm cảnh điêu khắc bách thú thiên cầm, duy chỉ có không có sư tử.

Thứ hai thân cầu dùng đá cẩm thạch, cho nên luôn có người muốn dùng búa sắt gõ chút bột ngọc đi bán lấy tiền.

Thứ ba là là truyền thuyết về một vị Tiên Nhân đã cưỡi rồng phi thăng trên cầu.

Từ Phượng Niên nhìn Ngư Ấu Vi ôm Võ Mị Nương hơi mệt, bèn ôm lấy vào trong ngực, con mèo trắng mập mạp cũng không muốn làm nũng chủ của chủ mình, ngay cả biểu tình lãnh đạm cũng giống Ngư Ấu Vi.

Từ Phượng Niên cầm một xâu hồ lô cũng không để ý, cắn một cái, hắn đột nhiên hỏi: "Nàng nói thiếu gia thích đánh phấn kia không biết bơi lội thì phải làm sao giờ? Một thân toàn cứt, ra hố phần rồi làm sao về nhà?"

Ngư Ấu Vi không muốn trả lời vấn đề này, nhất là trong tay nàng vẫn cầm một phần kẹo đường hình phượng.

Từ Phượng Niên nghĩ sai.

Vị công tử ca kia có biết bơi hay không thực ra cũng không quan trọng, bởi vì gã sẽ ở im trong hầm cầu, đánh chết cũng không chịu bò ra ngoài, không hy vọng Phàn muội muội như tiên tử trong lòng mình thấy một Lâm Thám Hoa dính đầy phân.

Bạn đang đọc Tuyết Trung Hãn Đao Hành 「D」 của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.