Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yên chi thám hoa 2

Phiên bản Dịch · 1142 chữ

Phàn muội muội đứng cách đó không xa, dịu dàng khuyên bảo, cho hội đèn Nguyên Tiêu kết thúc, mới thuyết phục được Lâm Thám Hoa bò ra khỏi hầm cầu, về phần trở lại như thế nào, lại là một đoạn đường cay đắng xót xa mà suốt đời Thám Hoa Lang khó mà không chua xót.

Tai họa khó lường này khiến Lâm công tử vốn định ngày thứ hai sẽ bái phỏng thế các vị trưởng bối thế giao phải hoãn lại nửa tuần.

Đợi đến lúc gã có đủ can đảm ra ngoài gặp người, nhưng lại biết tin vị trưởng bối giữ chức nhất đẳng công trong triều đình có quan hệ họ hàng xa đã ra khỏi thành dò xét biên cương, vì vậy Thám Hoa Lang đành dẫn theo Phàn muội muội đến núi Võ Đang giải sầu.

Lôi xuân nảy mầm, vạn vật thức tỉnh, con sâu ngủ đông chui lên từ trong lòng đất.

Bắc Lương Vương phủ bao phủ trong làn áo bạc trông đẹp vô hạn, Vương phủ xuân về hoa nở cảnh sắc kiều diễm, ngàn cây lê trắng phấn đào, xuân ý dạt dào.

Vào lúc giữa trưa, Từ Phượng Niên một mình đi tới bên hồ, chèo thuyền đi tới giữa hồ, cởi áo ngoài, hít sâu một hơi, nhảy vào trong hồ nước xanh biếc.

Đây là hồ nước thông, trong hơn nhiều so với hồ nước thông thường, Từ Phượng Niên nín thở lặn xuống sâu xuống hồ, nhưng vừa cách đáy hồ còn một đoạn, hắn lại lần nữa trồi lên ngụp xuống, cứ lặp đi lặp lại ba bốn lần tiếp theo khi nắm chắc sẽ lặn xuống được đáy hồ, lúc này mới lấy hết hơi lặn xuống đáy hồ đầy bùn dơ, nhưng chỗ đặc biệt của hồ này là nó được dọn bùn định kỳ, ở giữa đáy hồ lại có một viên dạ minh châu cực lớn, rọi sáng đáy hồ như ban ngày.

Từ Phượng Niên cố nín thở bơi quanh đáy hồ, cảnh tượng trước mắt hắn đủ để viết ra một bộ tiểu thuyết thần tiên ma quái đủ để bách tính trên phố nghẹn ngào: Một vị "thuỷ khôi" thân cao hơn một trượng ngồi xếp bằng ở trên bùn, mái tóc bạc trắng lượn sóng như rong rêu, chậm rãi phiêu diêu, Thủy Khôi nhắm mắt nhập định khí lực mạnh mẽ, theo ánh sáng phát ra tư viên dạ minh châu, có thể thấy được tay trái và hai chân của Thủy Khôi đều bị 3 đầu xích sắt giam cầm, xiềng xích lớn nối vào ba khối cầu sắt bê tông nặng đến mấy nghìn cân.

Thế gian còn có kiểu nhà giam không thể tưởng tượng nổi và tàn khốc ghê vậy sao?

Thủy Khôi mở mắt ra, không mang theo bất cứ tình cảm gì, nhìn về phía người sống duy nhất có thể nhìn thấy mười mấy năm qua.

Từ Phượng Niên dùng tay ra hiệu, đại khái ý tứ là đợi lát nữa ta lại ném một miếng thịt xuống.

Quái vật khổng lồ kia há mồm hút một cái, hút một con cá chép một đuôi vào trong miệng, trực tiếp cắn xé, từ trong miệng chảy ra máu của con cá chép, ngoàm ngoạm nhai nuốt mấy con cá chép hồng.

Mặt của Từ Phượng Niên đỏ lên, không kiên trì được bao lâu, do dự một chút, lại làm động tác tay chỉ có hắn và hồ khôi mới có thể hiểu.

Lão khôi trông giống như yêu ma hông phải là người sống, trợn to hai mắt, ánh mắt như dao nhọn, nhìn chằm chằm Từ Phượng Niên, tựa hồ đang hoài nghi phán đoán, năm tháng ngăn cách quá dài, mạch suy nghĩ của lão Khôi có vẻ vô cùng trì độn, Từ Phượng Niên cũng không nhịn nổi nữa, nhanh chóng lao vọt lên, bằng không phải sẽ thành tráng niên mất sớm, xác chết lềnh bềnh trên mặt hồ.

Bò lên trên thuyền, thực ra nước trong hồ không lạnh, lạnh nhất chính là thời khắc nổi trên mặt nước, Từ Phượng Niên lau lau thân thể một lúc, mặc quần áo, bên trong thuyền có hỏa lò, nên khá ấm áp, Từ Phượng Niên chờ đến khi mặt hồ tĩnh lặng như gương, có chút tiếc nuối, thu lại tầm mắt, liếc nhìn thanh Xuân Lôi đoản đao do Bạch Hồ Nhi Kiểm tặng, đặt ngang trên đầu gối, xoa xoa vỏ đao, thở dài nói: "Xuân Lôi khuê nữ, xem ra ngươi là không có đất dụng võ.

Lão quỷ can tâm tình nguyện ở dưới đó làm con rùa rụt cổ, sau này xem ta còn cho hắn thịt ăn hay không."

Lúc còn nhỏ, Từ Phượng Niên đùa nước bị chuột rút, thiếu chút nữa chìm xuống đáy hồ, Lão Khôi ngày qua ngày năm qua năm ở đáy hồ lấy cá sống làm đồ ăn hoàn toàn không nuốt sống Từ Phượng Niên, mà vận dụng thần thông đẩy Thế tử điện hạ lên khỏi đáy hồ, sau đó, Từ Phượng Niên có thói quen ném mấy cục thịt xuống hồ xem như báo ân, lúc không vui cũng sẽ lặn xuống đáy hồ, nhìn lão Khôi ngồi tại đáy hồ, là có thể thấy cuộc sống thực ra rất tốt đẹp, ngay từ đầu còn nghĩ lão Khôi là yêu ma quỷ quái bị trời phạt, sau đó lớn lên mới biết được đó là một con người, cũng cần ăn cơm, nhưng Từ Phượng Niên vẫn nghĩ không thông, ở đáy hồ vài chục năm, làm sao để thở? Sao không ngạt chết? Nội lực của lão ta thâm hậu đến cảnh giới kinh người nào vậy?

Từ Phượng Niên vì thế đặc biệt chạy đến Thính Triều Đình lật giở mấy cuốn cổ tịch võ học có liên quan đến bế tức, chỉ tìm được hai chữ "Thai Tức" tương đối phù hợp ở trong bí điển đạo giáo, nhưng Từ Phượng Niên không xa lạ gì núi Võ Đang, không nghe nói vị cao nhân đương thế trên núi có thể đạt được "Huyền Vũ Định" tuyệt diệu như vậy, Thế tử điện hạ không có mấy hảo cảm đối với đạo sĩ, kho tàng kinh điển đạo giáo có cái loại từ diễn tả gọi là "Nếu muốn trường sinh, thần khí tướng chú" "Mạch trụ khí đình thai thủy kết" chỉ là cố mượn lời Tiên Nhân để lừa gạt thiên hạ, sư phụ Lý Nghĩa Sơn đã nói rõ ràng trên đời này không có quỷ thần, Đạo giáo Thiên Sư ích cốc 3 năm đã là cực hạn, tuyệt không có khả năng cưỡi rồng vũ hóa phi tiên.

Bạn đang đọc Tuyết Trung Hãn Đao Hành 「D」 của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.