Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong hồ có lão khôi

Phiên bản Dịch · 1001 chữ

Thế tử Điện hạ đang vui thì mất hứng mang theo Xuân Lôi đao lên bờ quay về, rút ra chặt bỏ bốn năm cành liễu đầy nụ vàng, uốn tròn rồi đeo lên đầu, vung vung nhét thanh Xuân Lôi đao trở lại vào vỏ, nhàn nhã đi bộ.

Bên ngoài Vương phủ, một vị tuấn ca nhi có gương mặt hồng hào như trái đào đưa danh thiếp, mấy người gác cổng ở Vương phủ sớm đã luyện thành Hỏa Nhãn Kim Tinh, lập tức suy nghĩ về cân lượng của danh thiếp lam điền ngọc hoa mỹ, cúi đầu đánh giá kỹ càng, là tiểu công tử của Lâm gia tại Hà Đông Tiếu quốc.

Gia tộc này không tính là tuyến môn phiệt hào tộc ở trong vương triều, nhưng có chút dây dưa với quý phủ, Trưởng công tử của Lâm gia vốn có cơ hội cưới trưởng quận chúa, cho nên người gác cổng không dám thờ ơ, thu liễm vẻ lãnh đạm, mỉm cười, để cho vị tiểu thiếu gia này chờ một chút, lập tức đi vào thông báo.

Tầng tầng truyền đạt, cuối cùng cũng đến chỗ Nhị quản gia Tống Ngư, sau khi đánh giá bèn tiếp đãi theo cấp độ như tổng đốc châu mục, rất nhanh có người niềm nở dẫn Lâm gia công tử cùng một vị tiểu thư yếu đuối vào phủ, dọc đường đi vị cô nương này vô hình trung cũng là một cảnh sắc, thân thể mềm mại, không tính là cực mỹ, nhưng khí thái trên người lại có rất ít sự hung hãn của dân bản địa Lương địa, không biết có phải thân thể yếu hoặc do người dẫn đường đi quá nhanh, nên vầng trán láng bóng chảy ra mồ hôi nhè nhẹ, Lâm công tử có chút xót thương, nhưng thực sự không có dũng khí nhắc nhở quản sự của quý phủ.

Hà Đông Tiếu quốc Lâm gia cũng chẳng nổi bật gì ở trong quận, so với quái vật lớn như Bắc Lương Vương phủ, thực sự không đáng nhắc tới, tục ngữ có câu người gác cổng phủ tể tướng phụ tá vương phủ còn to hơn tổng đốc, mặc dù năm ngoái gã thi đậu Thám Hoa, từng cùng Trạng Nguyên Bảng Nhãn cưỡi ngựa dạo quanh kinh thành một ngày, nhưng đến Bắc Lương Vương phủ, nào dám khoe khoang lỗ mãng.

Quản sự nhị đẳng dẫn bọn họ đi đến Phượng Nghi quán, đi dọc theo ven hồ, kết quả Thám Hoa Lang gặp được một kẻ tuyệt đối không muốn nhìn thấy, chỉ thấy người nọ chậm rãi đi tới, khoác áo gấm cáo trắng, phú quý bức người, nhưng đầu đội vòng liễu, cà lơ phất phơ, đang quơ quơ một thanh đoản đao phong cách cổ xưa.

Kẻ đủ đẳng cấp có thể cầm đao long nhong dạo chơi trong Bắc Lương Vương phủ, chính là vị Thế tử điện hạ suốt ngày chơi ưng đấu chó đọc sách cấm.

Từ Phượng Niên vừa thấy được Lâm Thám Hoa bị hắn ném vào hố phân, bèn ra dấu bằng mắt cho quản sự chớ có lên tiếng, nhanh bước tới cười híp mắt nói: "Thám Hoa Lang, muốn đến quý phủ ăn son sao? Tết Nguyên Tiêu ăn chưa no à?"

Lâm Thám Hoa không biết lai lịch của Từ Phượng Niên, chỉ có thể nhẹ giọng dò hỏi: "Ngươi là?"

Từ Phượng Niên cố ý thể hiện khí thế ghê tởm khí thế hừng hực, giả bộ nói: "Ta là thư đồng của Thế tử điện hạ!"

Lâm thám hoa vốn tưởng rằng Tết Nguyên Tiêu đụng phải con em thế gia địa đầu xà đi chọc phá xả căng thẳng, giờ gã cảm thấy xấu hổ, trước mắt mặc dù không phải là con cháu hào tộc có bối cảnh lớn, nhưng có thể thân cận Thế tử Điện hạ, thì sự lợi trong đó, Lâm Thám Hoa dù không hiểu hết vẫn có thể biết được tám chín.

Không đợi hắn phản ứng, "Thư đồng" cáo mượn oai hùm ỷ thế hiếp người đã tiến lên vài bước, nhìn chằm chằm vào Phàn muội muội ở gần đó, hoàn toàn gạt Lâm Thám Hoa sang một bên, dịu dàng nói: "Phàn muội muội, duyên phận a duyên phận, chờ ca ca mang nàng du lãm Vương phủ, bên Thính Triều Đình còn có thể nhìn thấy mấy vạn con cá chép nhảy long môn."

Nói xong lời khách sáo Từ Phượng Niên bèn đưa tay ra nắm cánh tay nhỏ bé, Lâm Thám Hoa tràn đầy hào khí nhanh chóng xông lên chặn ở giữa hai người, trợn mắt đối địch.

Từ Phượng Niên cười nhẹ giọng uy hiếp nói: "Cái hạng thích đánh son phấn, còn không biết điều, nếu bản công tử là thư đồng của Thế tử điện hạ, có nhét cho ngươi ăn sáu bảy hộp son cũng không phải là việc khó gì, hoặc lại dùng lực một chút, cũng có thể đóng cửa đuổi khách, ngươi cân nhắc chút đi!"

Thám Hoa Lang tái xanh mặt, song vẫn không chịu nhúc nhích, khiến cho Từ Phượng Niên nhìn với cặp mắt khác xưa.

Phàn tiểu thư dáng điệu yểu điệu nhẹ nhàng thở dài, nặn ra một nụ cười an ủi: "Lâm ca ca, không sao, ta đã sớm muốn ngắm phong cảnh Thính Triều đình."

Từ Phượng Niên mang theo mỹ nữ đồng hành, lặng lẽ ngoắc tay, gọi tên Phó quản sự kia, phân phó: "Bảo Từ Kiêu không ló đầu tới, đợi ba bốn ngày rồi hẵng nói."

Quản sự đưa lưng về phía công tử tiểu thư nịnh nọt thấp giọng nói: "Hiểu hiểu rồi, tuyệt không làm lỡ đại sự của Thế tử điện hạ."

Từ Phượng Niên nhẹ giọng nói: "Lát nữa sẽ thưởng cho ngươi."

Quản sự cười nở hoa: "Tạ điện hạ thưởng."

Bạn đang đọc Tuyết Trung Hãn Đao Hành 「D」 của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.