Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão khôi đeo đao, lão Hoàng vác hộp 2

Phiên bản Dịch · 1000 chữ

Cơ thể to lớn mạnh mẽ cao khoảng một trượng lao ra khỏi mặt hồ, hai chân không có hai quả đồng cầu ngàn cân ràng buộc, lão Khôi tóc bạc đột ngột xuất thế rồi càn rỡ cười to, gần như đâm rách màng nhĩ của Từ Phượng Niên.

Một sợi xiềng xích, bay theo đường vòng cung, cự đao màu đỏ bổ về phía lão đạo sĩ, đao thế bá đạo tuyệt luân, rạch phá trường không, mang theo tiếng gió thổi gào thét.

Ngụy lão đạo quát lớn, giẫm lên mặt nước, kích ra hàng ngàn con sóng, lao về phía trường đao.

Sóng nước bị tách thành hai nửa, đao lớn thế như chẻ tre, lão đạo sĩ vung tay áo, nỗ lực ngăn cản một đao lạnh thấu xương gần như là bình sinh ít thấy.

Nhưng cũng phí công.

Ống tay áo rộng của đạo bào trong nháy mắt nát bấy.

Một chiêu liền bại.

Cả người bay ra ngoài, rơi xuống hồ, sinh tử chẳng biết.

Thì ra lão Khôi trong hồ cũng xài đao.

Giống Bạch Hồ Nhi cũng là song thủ đao, một cái gió cuốn tuyết, một quyền nhấc sóng lớn, chẳng biết người nào lợi hại hơn đây?

Từ Phượng Niên nhìn đến mê mẩn tặc lưỡi nói:

"Lão Khôi này không lẽ là vô địch thiên hạ? Sớm biết rằng cao thủ đều uy phong lẫm liệt bực này, biết thế năm đó đã nghe lời khuyên của Từ Kiêu, luyện võ thật giỏi."

Lão Hoàng không muốn làm người ngoài cuộc quay đầu lại, lắc đầu ha hả cười ngây ngô nói: "Không vô địch không vô địch."

Từ Phượng Niên tập trung tinh thần quan sát, hắn nhìn ra, xiềng xích cắm sâu vào trong xương ở hai tay của lão Khôi, nối liền thành một thể, trói buộc không hề tầm thường, cái này cũng quá kinh khủng, ai sẽ si mê võ nghệ và tự phụ đến mức hòa làm một với thanh kiếm? Lỡ như bị người ta nắm lấy đao, chẳng phải sẽ chịu nổi đau cực lớn?

Lão Khôi với song khoá song đao kích động nhảy vào một đình nghỉ mát, nhẹ nhàng vung tay, đình nghỉ mát tiêu hao không ít ngân lượng xây dựng lập tức đổ ầm ầm, gần như hóa thành bột mịn, lão Khôi ngửa mặt lên trời cười to, mái đầu bạc trắng rối tung bay phất phới, trông cứ như một pho tượng Diêm La.

4 vị Thủ Các Nô còn lại trong Thính Triều Đình đồng loạt xông ra, đứng thành hàng ở khoảng cách xa, mỗi người đều rất nghiêm túc.

Vương phủ xây tại đỉnh núi Thanh Lương Sơn, Đại trụ quốc Từ Kiêu ngồi trên một chiếc ghế gỗ, nhìn về phía hồ bên sườn núi, nhìn không sót việc gì, tay cầm một ấm trà đất đỏ do thợ thủ công nổi danh làm ra, bên trong chứa Lục Nghĩa Tửu, đứng bên cạnh hắn là nghĩa tử Viên Tả Tông, "Tả hùng" nheo mắt quan sát.

Từ Kiêu cười nói:

"Có thể ngăn được mấy chiêu?"

Viên Tả Tông cưỡi bạch mã tay cầm ngân thương giết người chém cờ như vào chỗ không người, nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, Tả Hùng muốn thử một lần."

Đại Trụ Quốc lắc đầu nói:

"Bỏ đi, phía dưới tự sẽ có người thu phục tên yêu quái này, không đả thương được Phượng Niên."

Tại hành lang gấp khúc trong lầu hai của Thính Triều Đình, áo bào trắng đang dựa vào lan can, bên hông đeo thanh Tú Đông đao.

Hắn nhìn chỉ chốc lát, ngón tay ấn trên đao hoàn, đẩy Tú Đông lên một tấc, rồi lại thả Tú Đông về lại vỏ, xoa nhẹ một lượt, bèn xoay người quay về lâu.

Không chỉ có như vậy, ngay cả môn khách phụ tá đứng đầu vương phủ Lý Nghĩa Sơn cũng đi ra khỏi gian phòng, chắp tay yên tĩnh quan sát kỳ cảnh mười năm khó gặp, có lẽ ánh mặt trời quá chói, nên giơ tay lên ngăn lại, lẩm bẩm: "Kiếm Cửu Hoàng, Sở Cuồng Nô, lại hủy vô số lầu các sao?"

Chỉ thấy lão Khôi không hề để ý tới mấy vị cao thủ đó, phóng ánh mắt ngạo nghễ, hiếm có đối thủ có thể khiến lão coi trọng, quát lớn: "Hoàng lão cửu, ra đây nhận lấy cái chết!"

Từ Phượng Niên kinh ngạc nói:

"Hoàng lão cửu? Lão Hoàng, là gọi ngươi? Ngươi tuyệt đối đừng nói với ta là ngươi có ân oán với lão Khôi này!"

Lão Hoàng đưa tay mở bọc vải rách nát, để lộ một hộp gỗ tử đàn hình chữ nhật dài khiến cho Từ Phượng Niên nghĩ là thấy sợ, quay đầu cười cười, vẫn là dáng vẻ nụ cười không có răng cửa, mỗi lần chứng kiến hình ảnh này, Từ Phượng Niên luôn hội nghĩ đến thời điểm lão bộc uống rượu, có phải dù ngậm chặt răng thì vẫn có thể đổ rượu vào miệng.

Lão Khôi hiển nhiên thấy được lão mã phu vác hộp đứng ở đầu thuyền, tóc bạc phất phơ, khuôn mặt dữ tợn.

Vào thời khắc căng thẳng cả Từ Phượng Niên cũng không dám thở mạnh, lão Hoàng đưa cánh tay khô quắt, vuốt ve hộp gỗ, vẫn không quên quay đầu lại cười ngây ngô, ngước cổ lên dùng tay ra hiệu rót rượu vào miệng, nói:

"Thiếu gia, cái đó?"

Từ Phượng Niên tức cười nói: "Xem cái tính tình này của ngươi đi! Có chút phong phạm của cao thủ hay không? Thật bị ngươi giẫm cứt chó đánh thắng, mời ngươi uống một trăm vò Long Nham Trầm Hang Hoàng Tửu."

- Giải thích, Long Nham Trầm Hang Hoàng Tửu là một loại rượu đặc sản của thành phố Long Nham, tỉnh Phúc Kiến.

Hết giải thích.

Bạn đang đọc Tuyết Trung Hãn Đao Hành 「D」 của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.