Lão khôi đeo đao, lão Hoàng vác hộp 3
Mã phụ bị lão Khôi chửi thành "Hoàng lão cửu" bị Lý Nghĩa Sơn gọi là "Kiếm Cửu Hoàng" vẫn có thể mỉm cười, trong nháy mắt đó, Từ Phượng Niên gần như choáng váng, lão Hoàng không hề khờ không hề ngốc, thay vào đó là một loại ý vị khó tả, chỉ cảm thấy lão bộc bất động như núi, nhưng lại còn ngạo mạn hơn cả lão Khôi.
Trong 3 tấm biển lớn tại Thính Triều Đình có một tấm "Khí trùng đấu ngưu", đó là tả về vô thượng kiếm khí hư vô mờ mịt trên thực tế chỉ tồn tại trong điển tịch, Từ Phượng Niên nghĩ thầm nếu quả thật lão Hoàng này biết chơi kiếm, có thể làm cho người ta uống cạn một chén lớn hai chén lớn đến ngàn chén lớn.
Mạnh mẽ hơn người.
Không thấy lão Hoàng hành động như thế nào, hộp gỗ run như long ngâm, ông ông vang dội, song không chói tai, nhưng lại chấn động lòng người.
Từ Phượng Niên trợn tròn mắt, lão Hoàng cùng với hắn đi ăn trộm rồi bị người ta vác cuốc rượt trong 3 năm qua, thật là cao thủ sao?
"Kiếm Nhất."
Lão Hoàng thầm đọc hai chữ đạp đầu thuyền nhẹ nhàng bước ra một bước, chiếc thuyền nhỏ ô bồng mà Từ Phượng Niên đang đứng thụt lùi về bên bờ, cực kỳ ổn định, một chiếc thuyền lướt nhẹ, tạo nên gợn sóng nhẹ lăn tăn.
Từ Phượng Niên nhìn thân ảnh khô gầy của lão Hoàng, đạp sóng bước đi.
Gỗ tử đàn hạp mở rộng, bay ra khỏi một thanh trường kiếm.
Đại Trụ Quốc đứng ở trên đỉnh núi, cùng Lý Nghĩa Sơn đứng trong Thính Triều Đình đồng thời thốt ra một câu: "Kiếm Nhất, Long Xà."
Lão Khôi đeo đao cười ngạo mạn nói: "Hảo hảo hảo, Hoàng lão cửu, chờ ngươi nhiều năm như vậy, gia gia ta ngày hôm nay sẽ phá vỡ Cửu Kiếm của ngươi, lại để cho ngươi vác ít một thanh kiếm!"
Người ngoại đạo Từ Phượng Niên ảo bức xúc đến mức muốn giết người.
Bởi vì biết rõ đó là quyết đấu đỉnh cao giữa cao thủ hàng đầu nhất trên giang hồ, nhưng hắn thấy chính là một đao đối với một kiếm, những môn đạo khác thì hắn không nhìn ra được, thậm chí còn không đặc sắc bằng đối quyết giữa lão Khôi dùng song đao đấu với Ngụy gia gia hồi nãy.
Duy nhất nhìn ra được chính là trong hộp kiếm tử đàn lại bay ra một thanh kiếm.
Từ Phượng Niên nào biết chiêu thức thượng thừa nhất, đều không chạy khỏi bốn chữ phản phác quy chân.
Đại Trụ Quốc đã quên uống rượu, bưng ly rượu, khẽ thở dài: "Kiếm Nhị."
Lý Nghĩa Sơn trong Thính Triều Đình chậm rãi lẩm bẩm hai chữ: "Tịnh Đế Liên."
Hai người trên núi sườn núi hiển nhiên cũng hiểu rõ.
Một kiếm biến thành hai kiếm, hai kiếm biến thành ba kiếm.
"Kiếm Tam."
"Tam cân."
Ba kiếm đã khiến cho bầu trời đều là kiếm quang, bao phủ thiên địa.
Lão Khôi song đao, Lão hoàng ba Kiếm.
Quả thực chính là bán thần bán tiên.
Từ Phượng Niên đặt mông ngồi trên thuyền, cười lém lỉnh nói: "Nên thưởng, mẹ nó đều là kỹ năng thượng đẳng!"
Nếu như Từ Phượng Niên nghe được câu chuyện của lão cha cùng sư phụ, nhất định phải bảo lão Hoàng sau này đặt tên cho kiếm chiêu thì phải động não nhiều hơn, ba kiếm ra khỏi vỏ chính là tam cân, vậy bốn kiếm chính là tứ cân sao?
Lập tức Từ Phượng Niên muốn hỏi lão Hoàng trong hộp kiếm tử đàn rốt cuộc có mấy ngăn chứa, đựng được bao nhiêu thanh kiếm.
Đại chiến nhanh chóng kết thúc, ngoài dự đoán của mọi người, điều này khiến cho Thế tử điện hạ xem chưa đã nghiền càng thấy chán nản không cam lòng, nghĩ thầm lão Khôi ơi lão Hoàng ơi hai hảo hán các ngươi thật biết tiếc thương vương phủ này, cứ hủy vương phủ đi, dù hủy cũng không ai bắt đền hai người đâu?
Dù trong lòng cực kỳ không hài lòng, Từ Phượng Niên cũng không thể xông lên la hét cầu hai vị cao thủ tiếp tục đấu pháp.
Đao kiếm không có mắt, sống chết tự lo nha.
Sau khi được vị cao thủ giải thích, Thế tử điện hạ mới biết được trong trận chiến vừa rồi, lão Hoàng vác hộp sau cùng xuất ra ba thanh kiếm, tổng cộng dùng sáu chiêu.
Hoàn toàn không giống với câu chuyện mà vị tiên sinh kể chuyện ở trà lâu kể đến mức phun nước bọt hay kể, hai cao thủ cái thế quyết đấu nhất định là trời đất lu mờ mấy ngày mấy đêm, nói chung không có hứng thú kinh thiên động địa, không kinh hãi quỷ thần.
Lúc này, lão Khôi ngồi nghỉ mát ở trong lương đình đổ nát chỉ còn nền móng, đặt hai đao xuống đất, sắc mặt hồng hào, tóc bạc phất phơi, lắc đầu nói: "Hôm nay đừng đánh nữa."
Lão Hoàng thấp bé gầy yếu vác hộp đứng trên bờ đê, chà xát tay, sau đó hai tay xỏ vào ống tay áo.
Nhưng trong lòng của đại đa số người quan chiến, lão mã phu cực kỳ hoang đường, đánh mấy cây gậy cũng đánh không ra cái rắm, thật đúng là chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng thì thiệt là đáng sợ.
Từ Phượng Niên chắc chắn là người chấn động nhất, hắn nào biết đâu rằng năm đó chính lão Hoàng đã đích thân đánh lão Khôi xuống đáy hồ.
Nếu không như vậy, Đại Trụ Quốc Từ Kiêu sẽ nỡ để cho đứa con trai yêu quý nhất đi du hành sáu có dặm? Nhiều lần tính mệnh như ngàn cân treo sợi tóc nhưng vẫn bảo toàn được cái mạng nhỏ.
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |