Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ cưỡi trâu trên núi

Phiên bản Dịch · 1027 chữ

Đợi đến khi Từ Phượng Niên buồn bã chậm rãi bước vào Ngô Đồng Uyển, đại a đầu tên là Thanh Điểu bèn tiến lên đón, trên cánh tay nhỏ nhắn mềm mại quấn lớp vải thêu Tứ Xuyên quý giá đậu một con mâu chuẩn "Lục Niên Phượng", nhìn thấy Thế tử Điện hạ, tự nhiên cười nói: "Công tử, Hồng Thự đã làm ấm giường rồi, Lục Nghĩ cũng đã ngồi bên bàn cờ vây chờ sẵn đợi công tử cùng nàng ngồi xuống đánh ván lạn kha bí ẩn."

Từ Phượng Niên đưa tay ý trêu đùa mâu chuẩn, cười cười vào nhà, gian ngoài sớm có hai vị nha hoàn xinh đẹp duyên dáng cởi áo ngoài giúp hắn.

Trong Ngô Đồng Uyển, tổng cộng có hai mươi mấy nữ tì nha hoàn Tứ Đẳng đều có cùng cái tên văn nhã là "Hồng Xạ" "Anh Ca", nhưng từ sau khi Thế tử điện hạ du lịch trở về, ngoại trừ Thanh Điểu may mắn, đa phần đều bị sửa lại tên, ngay cả đại nha đầu Hồng Xạ được Điện hả sủng ái nhất vì cơ thể luôn có mùi thơm cũng không thể may mắn tránh khỏi, bị đổi thành cái tên tục không chịu được "Hồng Thự", mấy người còn lại còn xui xẻo hơn, ví dụ như Bạch Can thì sửa thành Liệt Tửu, một nha đầu bất hạnh nhất lại vì yêu thích mặc hoàng y nên bị đổi tên thành Hoàng Qua.

- Giải thích, Hồng Thự là khoai lang, qua là dưa chuột.

Hết giải thích.

Vào bên trong phòng, Từ Phượng Niên nhảy lên giường chui vào chăn, ôm vị giai nhân hai tám tuổi, toàn bộ chăn đều đầy mùi thơm, vài ngày nữa sẽ còn ảo diệu hơn, nếu nha đầu trong ngực hắn muốn đi ra khỏi cửa, sẽ khiến ong bướm vây lấy, nàng chính là đại nha đầu Hồng Thự.

Nha hoàn tên Lục Nghĩ am hiểu Cờ Vây tung hoành mười chín đạo, được xưng nữ quốc thủ của Bắc Lương Vương phủ, có một số môn khách tinh thông đánh cờ, đấu với nàng thì đều đau đầu, bình thường bàn cờ đều là mười bảy đạo, sửa mười bảy thành mười chín là hành động vĩ đại của nhị tỷ Từ Phượng Niên, từng nhấc lên sóng to gió lớn ở trong vương triều, cuối cùng được Thượng Âm Học Cung đi đầu tiếp nhận tôn sùng, lúc này mới trở thành danh sĩ chủ lưu.

Từ Phượng Niên cùng Lục Nghĩ đánh một ván, không tập trung, đương nhiên thua thảm.

Hắn vốn chơi cờ không tệ, ngay cả sư phụ Lý Nghĩa Sơn cũng đánh giá là "Tầm nhìn hiếm thấy, tiếc là bố cục quá nhỏ, lực không đủ nắm bắt", đừng xem lời này nghe không giống khen người, có thể nói ra từ miệng Lý Nghĩa Sơn cũng là một vinh quang không nhỏ.

Đương nhiên, nếu nói Từ Phượng Niên là cao thủ cờ vây thì không đúng, chân chính danh thủ quốc gia, hiện tại nhị tỷ của Từ Phượng Niên - Từ Vị Hùng, đó mới là nhân vật cường hãn khiến danh sĩ mặc cảm.

Từ Phượng Niên gạt ván cờ đã kết thúc sang một bên, ngã xuống giường, để cho đại nha đầu Hồng Thự xoa bóp huyệt Thái Dương, suy nghĩ xuất thần, nhị đẳng nha hoàn Lục Nghĩ thấy chủ tử tâm tình không tốt, cũng không dám quấy rối, sau khi Từ Phượng Niên đứng dậy nói rằng: "Các ngươi đều đi ra ngoài trước, không được ta cho phép, kể cả Từ Kiêu tới cũng không cho vào."

Hồng Thự có thân thể căng đầy, da thịt trắng nõn múp rụp, hơn nữa cơ thể bẩm sinh luôn có mùi thơm cộng thêm cử chỉ thanh tao lịch sự, không bao giờ tranh giành tình cảm, trái lại rất được sủng ái, thời điểm nàng xuống giường, Từ Phượng Niên cười vỗ một phát vào mông nàng cái bép, khuôn mặt của nàng đỏ lên, ngoái đầu nhìn lại nhất tiếu bách mị sinh.

Chờ nha hoàn rời đi, Từ Phượng Niên lập tức ngồi nghiêm chỉnh, từ trong ngực móc ra dải gấm lụa có ghi kiếm phổ, đây chính là tâm huyết cả đời của lão Hoàng, Từ Phượng Niên không có hứng thú với võ học, cũng muốn trịnh trọng đối đãi, giấu vào khu cơ hạp không rõ làm bằng tài liệu gì ở đáy giường.

Muốn mở hộp ra, phải di chuyển chính xác bảy mươi hai ô vuông nhỏ, chiếc hộp cứng rắn lạ thường, dù cho có bị đao chặt kiếm đâm, cũng đừng hòng lấy được đồ vật bên trong, Từ Phượng Niên động tác thành thạo, nhắm mắt cũng có thể mở hộp di vật của mẫu thân, để Kiếm phổ vào, một lần nữa đẩy mạnh hộp xuống ngăn ngầm ở đáy giường, cuối cùng mới nằm lại giường lớn.

Từ Phượng Niên ước tính thời gian, Lão Khôi tóc bạc ị thế nào chắc cũng phải ị xong rồi, hắn rời giường ra khỏi phòng, tự mình mặc bộ quần áo cẩm tú, kêu lên "Hoàng Qua", nha hoàn mặc thề cả đời không mặc hoàng y chạy lập tức đến biệt viện đưa tới ba trái dưa leo, Từ Phượng Niên cầm trong tay một trái dưa leo dưới nách kẹp hai trái vừa đi vừa gặm.

Bàn đầu, Từ Phượng Niên còn lo lắng tiểu viện của lão Khôi sẽ bốc mùi hôi thối trong phạm vi một dặm, đến gần mới phát hiện mình nghĩ nhiều rồi, nhà xí trong Vương phủ chuẩn bị vô số hương liệu, Lão Khôi dù ỉa ra cũng bá đạo như cầm đao, cũng không thể bốc mùi khắp viện được.

Lão Khôi không chỉ đi ị xong xuôi, còn tắm rửa mát mẻ, thay một xiêm y sạch sẽ, ngồi ở trên bậc thang, cúi đầu xoa lưỡi đao phong, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Oa oa, ngươi thật không sợ?"

Bạn đang đọc Tuyết Trung Hãn Đao Hành 「D」 của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.