Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ cưỡi trâu trên núi 2

Phiên bản Dịch · 1034 chữ

Từ Phượng Niên ngồi ở bên cạnh lão, khẽ cười nói: "Lão Hoàng nói ngươi không chỉ là thiên hạ đệ nhất hảo thủ dùng đao, suốt đời chưa từng lạm sát một người, cho nên ta không sợ."

Lão Khôi cười ha ha, lắc đầu nói: "Lời này nửa thật nửa giả rồi, ta không giết người lung tung không giả, cũng là người dùng đao lợi hại nhất.

Oa oa, cái miệng này của ngươi quá trơn, ta không thích."

Từ Phượng Niên cợt nhả nói: "Chỉ cần các cô nương thích ta là được, lão gia gia ngươi không thích cũng không sao, dù sao đánh được con rùa đen núi Võ Đang, chúng ta sẽ mỗi người một ngả, nhưng lão gia gia nếu vẫn nhớ thức ăn của Vương phủ, muốn lưu lại ăn uống thả cửa, vô cùng hoan nghênh."

Lão nhân ha hả cười, hỏi: "Sư tổ của Võ Đang sơn khoảng mấy phẩm?"

Từ Phượng Niên suy nghĩ một chút, nói: "Cũng không cao, nhưng mà bối phận siêu nhiên, chưa tới ba mươi tuổi đã làm đạo sĩ Võ Đang, cao tới đâu cũng không thể là siêu cao thủ chứ? Huống chi hắn cũng không có danh hiệu trên giang hồ."

- Giải thích, Lạn Kha có nghĩa là rìu nát, lạn là nát, mục, kha là rìu, rìu đốn củi của tiều phu.

Cái tên này xuất phát từ một tích chung, nói chung vì mình tìm hiểu thì cả Trung Quốc và Việt Nam mình cùng phổ biến tích này với nội dung như sau: Truyền thuyết kể về một anh tiều phu tên Vương Chất hay lên núi kiếm củi.

Một hôm, khi anh đang làm công việc thường ngày của mình thì bắt gặp hai cụ già đang ngồi chơi cờ bên dưới một gốc cây thông.

Cảm thấy thật thú vị, anh ta bèn cất cây rìu và đến đứng xem.

Bên cạnh 2 ông cụ có vài hạt đào ăn dỡ còn vương vãi, Vương Châu bèn nhặt lên gặm rồi thưởng cờ.

Xem mãi đến lúc cờ tàn, 2 cụ ông ngước lên nhìn và hỏi anh tiều phu "Ngươi làm gì mà để cho rìu bị mối ăn hết thế kia?" Vương Châu liền nhìn xuống thì rìu đã nát tự bao giờ, nhưng đến khi nhìn lên lại thì cũng chẳng thấy 2 ông cụ kia đâu.

Đến khi về làng thì cảnh vật đã thay đổi rất nhiều, hỏi các già làng mới biết ngày xưa có một người tiều phu lên núi đốn củi nhưng mãi chẳng thấy về thì Vương Châu mới biết rằng mình đã xem đánh cờ rất lâu.

Hết giải thích.

Lão Khôi gật đầu chợt nói:

"À, vậy có lẽ là tiểu sự đệ của Vương Trọng Lâu - chưởng giáo Võ Đang sơn, gia gia năm đó tiến vào Lương địa từng nghe qua, tư chất võ học cũng bình thường, nhưng chuyên tu đạo pháp đại thuật, có chút huyền bí."

Từ Phượng Niên hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất: "Lão gia gia đánh thắng được không?"

Lão Khôi sái nhiên nói: "Tiểu oa oa, gia gia tặng ngươi một câu, đánh không có được hay không, đánh rồi mới biết được nha?"

Từ Phượng Niên khó tránh khỏi oán thầm: "Lời này nghe hào khí tận mây, nhưng kết quả thì ôi thôi rồi, không phải ngu người dưới đáy hồ mấy chục năm rồi sao."

Lão Khôi lấy vỏ đao bản gõ Từ Phượng Niên đầu một cái: "Đừng tưởng rằng gia gia không biết ngươi đang nghĩ gì."

Từ Phượng Niên cười toe toét, hắc hắc nói: "Vậy chúng ta tới quậy thằng bỏ đi Võ Đang kia một trận?"

Lão Khôi liền đứng dậy, thân hình lão bao trùm cả người Từ Phượng Niên vào trong, hai chuỗi xiềng xích leng keng rung động: "Được!"

Võ Đang có 2 ao, 4 đầm, 9 giếng, 24 khe sâu, 36 hang núi, 81 phong, năm dặm một am mười dặm một cung, những bức tường đỏ cùng gạch màu xanh lá rất tinh xảo, lấy Thái Chân cung trên Ngọc Trụ Phong làm trung tâm, 81 phong vây quanh phong và cung điện nghiêng xuống, hình thành 81 phong hướng đại đỉnh nổi danh, nghìn năm qua vô số đạo giả cầu tiên quy ẩn Võ Đang, hoặc ngồi Vong Huyền Nhai, hoặc ẩn vào Tiên Nhân Quan, nghe âm thanh thánh thót ngân nga từ phạm âm tiên nhạc, ngắm sương bốc lên chốn thanh sơn thuỷ tú, lưu lại vô số truyền kỳ.

Võ Đang là Thánh địa đạo giáo của tiền triều, đè ép Long Hổ Sơn, song sau khi vương triều Ly Dương sáng lập, Long Hổ Sơn đè lại Võ Đang, mới khiến Long Hổ Sơn trở thành tổ đình của đạo giáo.

Võ Đang yên lặng mấy trăm năm, nhưng không ai dám khinh thường nội tình nghìn nằm của toà núi này, Vương Trọng Lâu hiện giữ chức chưởng giáo dù cũng có một vị trí trong Thập Đại Cao Thủ, nhưng truyền thuyết năm đó Tiên Nhân Chỉ Lộ phá vỡ sông Thương Lãng cuộn trào mãnh liệt, nghe đâu cũng chỉ là đồn bậy, thổi phồng cũng được, chung quy đều là vị đạo môn lão thần tiên đức cao vọng trọng.

Nhất là khi lão tu Đại Hoàng Đình Quan, tối nghĩa nhất, tốn thời gian nhất của Đạo giáo, càng khiến cho Võ Đang sơn khí phái lâu dài im lặng là vàng.

Hai trăm Bắc Lương Thiết Kỵ oai nghiêm hùng vĩ.

Một lão võ phu cao lớn mặc hắc bào, trường đao lê trên mặt đất, bụi đất tung bay.

Sơn băng địa liệt.

Đoàn người xông thẳng đến cổng đền thờ "Huyền Vũ Đương Hưng" của Võ Đang sơn.

Người cưỡi ngựa đầu tiên trực tiếp xuyên qua đền thờ, mới ghìm dây cương.

Giang hồ trăm năm qua, kẻ nào có gan khinh thường môn phái võ lâm, tựa hồ chỉ có Từ nhân đồ khiến cho nhân sĩ giang hồ thế hệ trước nghe tên đã biến sắc.

Bạn đang đọc Tuyết Trung Hãn Đao Hành 「D」 của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.