Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ cưỡi trâu trên núi 3

Phiên bản Dịch · 1007 chữ

Hổ phụ khuyển tử sao?

Thế tử điện hạ Từ Phượng Niên cưỡi một con quân mã Bắc Lương mạnh mẽ cười khẩy, nhìn về phía đám đạo sĩ bị chiến trận lớn này thu hút, âm trầm hô: "Cho các ngươi nửa canh giờ, để cho kẻ cưỡi thanh ngưu lăn ra đây!"

Đám Võ Đang đạo sĩ rất khó xử, bọn họ không phải là không biết trên núi có một sư thúc tổ thích cưỡi thanh ngưu có bối phận cao ngang ngửa Ngọc Trụ phong, bọn họ chẳng qua là đạo sĩ tế rượu bình thường ở chân núi Ngọc Thanh cung, không nói đến làm phiền sư thúc tổ, dù cho sư thúc tổ dễ nói chuyện, chạy đến Thái Chân Cung nhanh nhất cũng phải mất khoảng nửa canh giờ, đi đi về về cũng mất một canh giờ.

Người tới hùng hổ, sao chờ được?

Trước sau Ngọc Trụ phong phân biệt có hai toà đại tiểu Liên Hoa Phong, đại Liên Hoa Phong có hơn mười tòa động thiên phúc địa để bế quan tu hành, ở bên là tiểu Liên Hoa Phong cao chót vót thì lại chỉ thuộc về một người.

Người này 5 tuổi đã được Chưởng giáo đời trước Võ Đang mang lên núi, thu làm bế quan đệ tử, tuổi nhỏ đã thành sư đệ của chưởng giáo đương nhiệm là Vương Trọng Lâu.

Võ Đang sơn cửu cung thập tan quan, đa số mấy nghìn hoàng quán đạo sĩ chỉ cần nhìn thấy vị trẻ tuổi này, đều cung kính tôn xưng một tiếng sư thúc tổ, bối phận nhỏ nữa thì phải gọi là Thái Thượng sư thúc tổ.

May mà vị tổ tông trẻ tuổi này chẳng bao giờ xuống núi, chỉ nhìn thấy tại đền thờ Huyền Vũ Đương Hưng lúc vào núi, sau đó không còn thấy nữa, nhìn từ xa cũng không, hơn hai mươi năm qua phân nửa thời gian không phải ở Ngọc Trụ phong Thái Thanh cung, chính là ở trên đại tiểu Liên Hoa Phong cưỡi thanh ngưu đội quán, nếu ai may mắn nhìn thấy chân diện mục, trở lại đều nói tính tình của sư thúc tổ vô cùng tốt, học vấn thâm sâu, rất phong nhã.

Sơn môn thì ầm ĩ, nhưng ở rìa bia Quy Đà trên đỉnh tiểu Liên Hoa Phong chót vót, lại rất yên tĩnh.

Một vị đạo sĩ tuổi trẻ có tướng mạo trắng trẻo nằm phơi nắng ở trên lưng con rùa đá, ngoắc tay, xa xa có một con thanh ngưu đang gặm cỏ bước tới trước, trên sừng trâu có giắt mấy cuốn cổ tịch đạo tàng, y tháo xuống một cuốn, vừa định lật xem, tay hơi bấm độn, nhảy khỏi lưng rùa, tìm một cành khô, trên mặt đất vẽ thiên can địa chi rậm rạp, hơi biến sắc, liên tục lẩm bẩm, cuối cùng thở dài nặng nề.

Cẩn thận sửa chữa tay cổ đạo bào, xoay người leo lên lưng trâu, sừng treo sách, đi xuống tiểu Liên Hoa Phong, nửa ngâm nửa hát "Trực như huyền, tử đạo biên.

Khúc như câu, phản phong hầu.

Thùy duệ vĩ vu đồ trung, thùy lưu cốt vu đường thượng".

Ra khỏi tiểu Liên Hoa Phong, để Thanh Ngưu lại, cẩn thận gỡ xuống một quyển đạo giáo điển tịch trong đó với tiêu đề là Linh Nguyên đại đạo ca , vừa đi vừa xem, rất say mê, thẳng đến chân núi Võ Đang.

Trên đường chợt có đạo sĩ dừng lại hô y là sư thúc hay Sư Thúc Tổ gì đó, y cũng sẽ cười chào lại, cực kỳ bình dị gần gũi.

Mọi người chỉ cảm thấy vị tiền bối trẻ tuổi này thật sự cần cù và thật thà, thật không hổ là sư thúc tổ đã chú giải và chú thích vô số bản đơn lẻ cổ triện trong Ngọc Thanh cung, thảo nào chưởng giáo thừa nhận một câu "Gánh cả Thiên hạ võ học cùng chính thống đạo nho trên vai".

Lại không biết lúc này vị sư thúc tổ tiếng tăm cực tốt đang cực kỳ say mê xem một loại sách mà đạo giáo khinh thường nhất - tiểu thuyết diễm tình, chẳng qua ngoài bìa dán lên cái nhãn Linh Nguyên đại đạo ca mà thôi.

Đạo sĩ lật qua lật lại trang cuối, tiếc quá, cuốn vô thượng điển kinh này năm đó mượn từ Thế tử điện hạ rắp tâm bất lương, tới gần chân núi, lật đi lật lại một trang hơn mấy chục lần, mới thỏa mãn đóng lại, vẻ mặt nghiêm túc ngay thẳng nói: "Cho dù bị ngươi đánh cho mặt mũi bầm dập, sách này, kiên quyết không trả!"

Từ Phượng Niên ngồi trên tuấn mã vừa thấy thân ảnh lén lén lút lút quen thuộc, trốn ở khúc quanh Ngọc Thanh cung, mới vừa lộ ra cái đầu, người này vừa thấy được Thế tử điện hạ liền rụt trở lại, Từ Phượng Niên vung roi ngựa phẫn nộ quát: "Tên cưỡi trâu! Còn trốn nữa thì lão tử sẽ dẫn người san bằng Thái Thanh Cung, đem cả ngươi cả lẫn Quy Đà bia ném lại tiểu Liên Hoa Phong!"

Đạo sĩ trẻ tuổi được kỳ vọng nhất trăm năm qua của Võ Đang rụt rè xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, y đứng ở nơi cách xa Bắc Lương Thiết Kỵ rồi dừng lại, chắp tay, vẻ mặt tươi rói nói: "Tiểu đạo gặp qua Thế tử Điện hạ."

Vị Sư thúc tổ này khách sáo hành lễ với Từ Phượng Niên, ánh mắt luôn dừng lại ở trên người Lão Khôi tóc bạc bận hắc bào, Võ Đang được xưng thiên hạ nhất bán nội công xuất ngọc trụ, ngoại trừ kiếm thuật Võ Đang cực kỳ nổi danh, càng chú trọng tu vi nội lực, là kiểu mẫu phải tu tập cả nội lực và ngoại lực.

Bạn đang đọc Tuyết Trung Hãn Đao Hành 「D」 của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.