Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tốt nhất thật tốt

Phiên bản Dịch · 1041 chữ

Đạo sĩ ở Đại Liên Hoa Phong này đã từng gặp qua không ít sư huynh cùng thế hệ, lĩnh hội khí tượng sau khi nội lực đạt tới biến hoá, lão nhân trước mắt có thủ pháp dùng đao quỷ dị hiển nhiên như vậy, khí cơ kéo không dứt, vừa nhìn biết ngay là kẻ khó giải quyết.

Võ Đang sơn Sư thúc tổ còn chưa tới tuổi thành gia lập thất thành niên tự động lui hai bước, ném ánh mắt ngươi biết ta biết thiên địa cũng không biết về phía Thế tử điện hạ có vẻ muốn san bằng núi Võ Đang, Từ Phượng Niên ném ánh mắt đáp trả, Sư thúc tổ trả lại một ánh mắt, như vậy nhiều lần, đám người bên ngoài mờ mịt, chẳng biết trong hồ lô của hai người này đang bán thuốc gì.

Cuối cùng, trong mắt của các vị đạo sĩ ở Ngọc Thanh không thể nghi ngờ là vị Sư thúc tổ của mình đã thắng, tuyệt đối là phong thái Tông sư không đánh mà thắng, mọi người chỉ thấy Sư thúc tổ xoay người tiêu sái đi trước, một thân xuất trần khí đạo bất tận, Thế tử điện hạ mặt mũi khó chịu cũng chỉ mang theo lão già tóc trắng theo thập giai lên núi Võ Đang.

Các đạo sĩ tế tửu như trút được gánh nặng, Sư thúc tổ chính là Sư thúc tổ, không có nói một câu liền để cho hoàn khố Từ Phượng Niên thỏa hiệp.

Chỉ là các đạo sĩ không biết ba người tới một chỗ vắng lặng, Sư thúc tổ có địa vị cao thượng gần với Tiên Nhân chỉ kém chưởng giáo lạnh lùng, nghiêm trang ở trong lòng bọn họ, đã bị Từ Phượng Niên sắn tay áo ra quyền đấm cước đá trong thời gian một nén nhang, phải đến khi Sư thúc tổ cầu xin "Đánh người đừng đánh khuôn mặt, đá người đừng đá chim".

Đánh xong, Từ Phượng Niên làm kỹ năng khí vận đan điền, rốt cục thần thoải mái dễ chịu, bỏ lại một quyển sách cấm diễm tình, nghênh ngang rời đi, cũng không xuống núi, mà mang theo Lão Khôi nhảy lên con đường hẹp quanh co bằng đá xanh khắc trên vách đá, leo lên Tịnh Nhạc cung treo ở trên vách đá cheo leo.

Điểm thần kỳ lớn nhất của toà cung điện ở chỗ có một tòa tế đàn cầu mưa xây dựa vào vách núi, bắt chước Bắc Đấu Thất Tinh, điển tịch Đạo Giáo tương truyền Võ Đang sơn Tử Vân chân nhân từng ở đây phi thăng lên trời, Tịnh Nhạc Cung bình thường bên ngoài không mở được, một số văn nhân nhã sĩ muốn thăm dò nơi âm u hoang vắng chỉ có thể đứng ở ngoài cung rồi phí công quay về, chẳng qua Từ Phượng Niên dựa hơi của Đại Trụ Quốc, mới có thể mang theo Lão Khôi nghênh ngang đi tới Thất Tinh đàn.

Gió núi lạnh giá mãnh liệt, lão Khôi ngồi xếp bằng, gió thổi tay áo phần phật, nheo mắt lại, nhìn ra đỉnh núi trong biển mây đằng xa.

Từ Phượng Niên bước nhẹ nhàng theo sau lão Khôi đeo đao, lúc này mới đứng vững, gần như không mở mắt nổi, phải ngồi xuống, vừa vặn trốn sau người của lão Khôi.

Từ Phượng Niên lao lực hô: "Lão gia gia, công lực của tiểu đạo sĩ thế nào?"

Lão Khôi dường như có chút buồn bực nói: "Võ công thì bình thường, dường như cũng vô tích sự như ngươi, đáng tiếc cha mẹ hắn cho hắn cốt cách tốt nhất.

Về phần đạo pháp như thế nào, cũng không có biện pháp thăm dò, không biết được, nhưng chắc sẽ không quá kém, cũng sẽ không quá tốt, việc khó trên thiên hạ đều không thoát khỏi đi ngược dòng nước không tiến tất lùi, không chịu khổ, sao có thể thành tài.

Kỳ quái, núi Võ Đang sao lại lựa chọn người này, chẳng lẽ giống như con cháu của Thiền Tông Tùng Lâm? Không nghĩ ra không nghĩ ra."

Từ Phượng Niên lại thêm buồn bực, hỏi: "Pháp thuật Huyền Thuật này, có thể coi như cơm ăn? Hay có thể giết người không?"

Lão Khôi suy nghĩ, cười nói: "Tiểu tử, ngươi hỏi lầm người rồi."

"Không thể giết người."

Đạo sĩ trẻ tuổi có bối phận ngang hàng với chưởng Giáo Võ Đang sơn nhét hai tay vào ống tay áo đạo bào, đứng ở sát rìa tế đàn, lại không có chân đạp thất tinh, nhìn thân hình y, không bất động như sơn giống Lão Khôi, cũng không lảo đảo chật vật như Từ Phượng Niên, chẳng qua theo gió lay động, lay động vừa phải, biên độ không lớn không nhỏ, cứ như gió động thì ta chuyển, lại có ý vị huyền diệu như người và trời hợp nhất.

Từ Phượng Niên đảo mắt, không nhìn ra môn đạo, chỉ xoay người nhìn chằm chằm đạo sĩ cưỡi trâu năm đó rời khỏi Bắc Lương khiến tỷ tỷ hắn tiếc hận, âm trầm hỏi: " Hồng Tẩy Tượng, vì sao ngươi không chịu xuống núi, đi đến miếu thờ Huyền Võ Đương Hưng? !"

Tổ sư gia trẻ tuổi nhất trong lịch sử trên nghìn năm của Võ Đang đạo giáo nhếch môi cười cười, vẻ mặt ngượng ngùng không có chút phong phạm, mở miệng nói: "5 tuổi lên núi, 8 tuổi học chút da lông sấm vĩ, sư phụ muốn ta mỗi ngày coi là một tháng, một tháng coi là một năm, coi khi nào có thể xuống núi, khi nào cần ở trên núi bế quan, nhưng từ lúc ta học cái này, thì không ngày nào là không cần bế quan."

Từ Phượng Niên nào cho là thật, cười khẩy nói: "Có người nói sư phụ ngươi trước khi lâm chung đã đưa ra quy củ cho người, nếu không trở thành thiên hạ đệ nhất, thì không thể xuống núi? Vậy xem ra cả đời này ngươi cũng không thể xuống núi."

Bạn đang đọc Tuyết Trung Hãn Đao Hành 「D」 của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.