Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tốt nhất thật tốt 3

Phiên bản Dịch · 1002 chữ

Từ Phượng Niên ho khan vài tiếng đi tới, Khương Nê có chút bối rối, sau khi thấy đó là Thế tử điện hạ, như trút được gánh nặng, lập tức thong thả thu hồi hung khí, Từ Phượng Niên đến gần, thấy hai tay nàng đỏ bừng, nứt nẻ một mảng dài, cực kỳ giống tỳ nữ đáng thương cục mặc cho người ta khi dễ, Từ Phượng Niên thở dài, ngồi chồm hỗm xuống đắp lại cái đầu bị rơi xuống, trong mắt của Khương Nê, đương nhiên là thấy giả tạo và đáng ghét.

Từ Phượng Niên vỗ tay sau khi đứng dậy, ôn nhu hỏi: "Ta sẽ cấp ngân lượng cho ngươi mua thêm mấy bộ quần áo ấm và đồ dùng hàng ngày nha?"

Khương Nê lạnh lùng nói: "Ngại bẩn."

Từ Phượng Niên cười ha ha nói: "Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, dù sao ta làm người tốt, ngươi cảm kích hay không cũng không liên quan đến chuyện của ta, ta rất thích ngươi như vậy, chiếm tiện nghi của ta, với ngươi là một vốn bốn lời."

Trước khi rời đi, Từ Phượng Niên chọt thêm một câu với tiểu tỳ nữ: "Đồ ngươi mặc trên người rấtdù khó coi, cũng không phải là đồ của ta sao? Có bản lĩnh thì cởi đi, đó mới là nữ hiệp."

Khương Nê giả bộ câm điếc, đấu võ mồm với mặt dày vô lại Từ Phượng Niên, nàng luôn luôn thua nhiều hơn thắng, suy nghĩ kỹ lại thì thậm chí còn không có nổi một lần có thể chiếm thế thượng phong.

Từ Phượng Niên đang vui vẻ, sau khi nhìn thấy Ngư Ấu Vi thì càng vui vẻ hơn, mẫu thân từng nói, cô gái xinh đẹp, mặc kệ là tâm tính Bồ Tát hay là bụng dạ rắn rết, đều phải yêu thương, trong cuộc đời xấp xỉ hai mươi năm, Từ Phượng Niên chưa từng làm động vùi hoa giập liễu, trái lại trực tiếp hoặc gián tiếp cứu hơn mười mấy hai mươi tính mạng của nha hoàn hèn mọn như bụi bặm.

Ngư Ấu Vi lười biếng nằm ở giữa phòng ngủ ấm áp như xuân, trêu chọc con mèo mập Võ Mị Nương có bộ lông trắng như tuyết, mỗi lần Từ Phượng Niên thấy tuyết rơi, đều muốn ném Võ Mị Nương vào trong tuyết, xem xem có phân biệt được đâu là mèo trắng đâu là tuyết trắng hay không, cố kìm nén những suy nghĩ xấu xa, nghĩ thầm khi nào Ngư Ấu Vi cùng Võ Mị Nương tách nhau ra, nhất định phải thử xem.

Từ Phượng Niên cởi giày nằm bên cạnh Ngư Ấu Vi, dựa vào cơ thể ấm áp thướt tha của nàng, nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ giọng nói: "Ta đi lên Võ Đang sơn một chuyến, đánh tơi bời một tên đạo sĩ ngang hàng với chưởng giáo, nàng thấy có lợi hại hay không?"

Ngư Ấu Vi cười yếu ớt nói: "Là Đại Trụ Quốc lợi hại."

Từ Phượng Niên trợn mắt xoay nàng lại, hung hăng vỗ một cái vào cái mông tròn lẳng hình trái đào của nàng, dạy dỗ: "Gia đích thân dạy nàng cách vuốt mông ngựa!"

Ngư Ấu Vi tươi cười ửng đỏ, Từ Phượng Niên đang muốn thừa thắng truy kích, trong viện truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của nhị đẳng nha đầu Lục Nghĩ tại Ngô Đồng uyển, nói là thư của Long Hổ Sơn đến rồi, Từ Phượng Niên không sờ mó Ngư Ấu Vi nữa, lập tức mang giày vào, chạy ngay ra khỏi cửa, nhận thư, thấy hai vai của Lục Nghĩ đóng đầy bông tuyết, cười nhẹ nhàng gạt đi giúp nàng, sau đó đi cùng nàng.

Đến Ngô Đồng Uyển của mình, nền lát vật liệu tốt nhất, đi chân trần cũng không sao cả, không nóng không lạnh, ngay cả căn phòng của Từ Kiêu cũng không sánh bằng, Từ Phượng Niên hưởng thụ xoa bóp của đại nha đầu Hồng Thự, rút ra phong thư, ừm, lão đạo họ Triệu của Long Hổ Sơn viết chữ cũng khá đẹp.

Đọc kỹ thư, đệ đệ ở Long Hổ Sơn tu hành được gọi "Tinh tiến dũng mãnh, tiến triển cực nhanh", toàn những lời hoa mỹ, dưới góc nhìn của Từ Phượng Niên vốn nghe nhiều giọng điệu nịnh bợ của quan lại, mặc dù giảm phân nửa thì vẫn rất tốt, cũng rất xuất sắc rồi, xem ra Hoàng Man Nhi không phí công đi, lời cuối thư còn cẩn thận đề cập Từ Long Tượng nhớ nhà, cho nên lão đạo kia khẩn cầu Thế tử Điện hạ hồi âm cho gã một phong thư, để cho đồ đệ của lão có thể an tâm tu hành, Từ Phượng Niên để sách xuống, vung tay lên nói: "Mài mực."

Phòng trong bắt đầu có tiếng mài mực, hồng tụ thiêm hương, công việc bận rộn, Từ Phượng Niên cầm bút xong lại bắt đầu do dự, nhất thời chẳng biết làm sao hạ bút, thiếu chút nữa vò đầu bứt tai, thật ứng với câu "Sách học hành đến khi dùng mới ân hận là còn ít".

- Giải thích, câu Hồng tụ thiêm hương là chỉ việc thư sinh đọc sách có mỹ nữ bên cạnh.

Hết giải thích.

Từ Phượng Niên dứt khoát gác bút, dùng đầu cọ cọ vào bộ ngực đồ sộ đầy mùi thơm của đại nha đầu, hỏi: "Tên công tử son phấn Lâm gia đó, gặp Từ Kiêu chưa?"

Hồng Thự dịu dàng nói: "Gặp rồi, lại không chịu đi."

Từ Phượng Niên cười xấu xa nói: "Chẳng lẽ cái này tay ăn chơi còn muốn ăn son của các ngươi?"

Lục Nghĩ vẻ mặt khinh thường nói: "Những kẻ chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng phế phẩm kia, không lọt vào mắt của chúng tỷ muội."

Bạn đang đọc Tuyết Trung Hãn Đao Hành 「D」 của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.