Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên bản Dịch · 1000 chữ

Từ Phượng Niên liếc mắt nói: "Ta không phải là kẻ chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng?"

Hồng Thự dùng hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Thế tử điện hạ, bộ ngực săn chắc đồ sộ bị đè ép thành độ cong kinh người, nàng nói quyến rũ: "Thế tử điện hạ không phải là gối đầu, nô tỳ mới đúng."

Từ Phượng Niên cười nói: "Cái miệng nhỏ nhắn này thật ngọt."

Lục Nghĩ ngồi ở xa hơn một chút, nhặt lên con cờ lại để cờ xuống, vô cùng buồn chán.

Từ Phượng Niên ưỡn thẳng sống lưng, nhìn ra ngoài phòng, không có gì bất ngờ xảy ra, nha đầu có tính cách kỳ lạ Thanh Điểu lại đang ngẩn ngơ.

Ngô Đồng Uyển là một con chim sẻ nhỏ, ngũ tạng đầy đủ, ngoại trừ nha hoàn nữ tỳ tứ đẳng, còn có tạp dịch khác, bởi vì có duyên với Thế tử điện hạ, nên có địa vị khá cao ở bên trong Bắc Lương Vương phủ.

Không tính đại nha đầu được Từ Phượng Niên cực kỳ sủng hạnh, ngay cả nhị đẳng nha hoàn, quản gia người gác cổng đều phải tươi cười đón chào, trong những nha hoàn này, Hồng Thự vốn tên thật là "Hồng Xạ" có tính tình nhu nhược, đối với người nào cũng đều hiền hoà, Thanh Điểu lại hoàn toàn trái ngược, cung kính thân cận với Từ Phượng Niên, lại không mù quáng theo đuôi, Từ Phượng Niên từ nhỏ nghịch ngợm thích gây sự, rất nhiều lần gây họa, cũng đều là nhờ Thanh Điểu tính tình như ngựa hoang tung bờm thu thập cục diện rắc rối của hắn.

Nói đến Thanh Điểu, Từ Phượng Niên từ lúc bắt đầu hiểu chuyện đã cảm giác nàng hầu luôn theo ở bên cạnh, là Vương phi tự tay đưa đến trước mặt hắn, không giống nha hoàn, ngược lại giống như nửa tỷ tỷ, nàng ở Ngô Đồng Uyển không thân thiện lắm với các nha hoàn, trời sinh mặt lạnh tâm lạnh, mỗi năm đều có vài đoạn thời gian không ở Vương phủ, nhưng mỗi lần trở về, cũng sẽ giao cho Thế tử Điện hạ mấy đồ vật nho nhỏ, sau khi trải qua thời niên thiếu bao sóng gió, đều được Từ Phượng Niên cất giữ.

Đại thể mà nói, người trong Ngô Đồng Uyển đều không có chuyện xưa gì đáng kể, trông ăn ngon hấp dẫn, nhưng nếu nếm thử thì nhạt như nước, tất cả đều là do cát không thể lọt vào mắt của Đại Trụ Quốc.

Từ Phượng Niên móc sạch mọi kiến thức đã học được từ trường miễn cưỡng viết phong gia thư, thuyên thuyên một hồi, đều là mấy việc nhỏ như hạt đậu, hoàn toàn trái ngược với dự định ban đầu, cuối cùng cũng phải tự an ủi mình rằng nếu viết cao thâm quá, Hoàng Man Nhi đọc cũng không hiểu, nói thẳng ra vẫn là hay nhất.

Viết xong thư, Từ Phượng Niên duỗi người, bước đến gian phòng bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy Thanh Điểu đang đứng xuất thần ở hành lang gấp khúc trong tiểu viện, liếc nhìn sắc trời, tuyết đã ngừng rơi, rất thích hợp nhất cẩm y dạ hành, bèn kéo Thanh Điểu ra khỏi Ngô Đồng Uyển, dự định đi Phượng Nghi quán trêu đùa với Phàn muội muội như Tây Thi khiến nhân sinh tiếc thương.

Về phần Lâm thám hoa, Từ Phượng Niên cảm thấy khẩu vị hắn khá hợp với Lý Hãn Lâm.

Trên đường Từ Phượng Niên nhớ tới ngày hôm nay có vẻ là ngày thả lỏng, cười hỏi: "Quý phủ có động tĩnh gì không?"

Thanh Điểu trước sau trả lời một câu đơn giản: "Có."

Từ Phượng Niên mừng rỡ, cười nói: "Là chạy đến Thính Triều Đình hay là tìm Từ Kiêu?"

Thanh Điểu lắc đầu nói: "Không biết."

Từ Phượng Niên vẻ mặt tiếc rẻ cảm khái nói: "Càng ngày mồi câu càng ít."

Mấy năm nay Thế tử điện hạ trong lúc rảnh rỗi, cố ý để Bắc Lương Vương phủ quanh năm đề phòng nghiêm ngặt sẽ có một đoạn thời gian cố ý thả lỏng, nhưng vẫn chặt ở bên trong, nó giống như "Câu cá", chuyên môn dụ mấy vị giang hồ hảo hán thèm thuồng võ khố bí tịch tuyệt học võ học, hoặc là mấy vị thích khách nhiệt huyết muốn trả nợ nước thù nhà.

Trong suốt 4 tới 5 năm qua cứ mỗi năm sẽ có một ngày thả lỏng, nhiều nhất dẫn dụ được bốn nhóm thích khách không mời mà đến, sau đó đóng cửa đánh chó, ngày thứ hai liền lôi ra băm xác hai mươi sáu cá xác cho chó ăn.

Sau khi du hành trở về, hắn đã thả lỏng hai lần, nhưng đều không có thu hoạch gì, chắc hẳn mấy vị dân gian hiệp sĩ đều đã biết trò này, nên không mắc lừa nữa, hôm nay không biết thành quả thế nào.

Từ Phượng Niên buồn chán đến cực điểm, có thể thấy rõ ràng.

Thanh Điểu đột nhiên dừng chân nhìn lại Ngô Đồng Uyển.

Từ Phượng Niên nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Nàng nhẹ nhàng nói: "Không sao."

Từ Phượng Niên đè xuống trong lòng, đi tới Phượng Nghi quán, vào phòng, nhìn thấy Phàn muội muội đang đánh cờ với họ Lâm, nhìn thấy Từ Phượng Niên, Phàn tiểu thư dường như có chút sửng sốt, Lâm thám hoa lại như cha mẹ chết, từ những gì mắt thấy tai nghe trong phủ, cuối cùng cũng biết cái vị tự xưng là thư đồng của Thế tử này chính là Lương vương Thế tử thứ thiệt, thấp thỏm đứng dậy khom người, chấp tay thi lễ tận cùng, rung giọng nói: "Xin chào Thế tử Điện hạ."

Bạn đang đọc Tuyết Trung Hãn Đao Hành 「D」 của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.