Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên bản Dịch · 1162 chữ

Không đợi Từ Phượng Niên tiếp lời, ngoài cửa truyền đến tiếng huyên náo đánh nhau của binh lính trong vương phủ, Lâm gia công tử không hiểu gì cả, nhưng Phàn muội muội bật cười, thần tình phức tạp nhìn Từ Phượng Niên.

Viên Tả Tông, người có xếp hạng gần với Trần Chi Báo nhất trong số nghĩa tử của Đại Trụ Quốc mặc giáp đi vào trong phòng, cầm trên tay bức họa, vị đệ nhất tướng quân xông vào trận địa Bắc Lương nheo đôi mắt phượng tuyệt đẹp, trước thi lễ với Thế tử Điện hạ, quay đầu nhìn vị khách nhân tuổi trẻ, ánh mắt lập tức lạnh lùng, cười lạnh nói: "Phàn Tiểu Sai, Lâm Ngọc, đi theo ta một chuyến."

Lâm thám hoa bối rối, bỗng dưng sắp gặp tai bay vạ gió, lập tức hai chân như nhũn ra, tê liệt trên ghế.

Trước khi Phàn tiểu thư bị mang đi bèn nhổ một bãi nước bọt vào Từ Phượng Niên, rất cứng đầu, kết quả bị Viên Tả Tông cho một tát đánh ra khỏi phòng, nằm úp sấp trên tuyết như một đống bùn.

Từ Phượng Niên ung dung thản nhiên với chuyện này, từ trong tay Viên Tả Tông tiếp nhận bức họa kia, là hắn, chỉ giống sáu bảy phần, lại hoàn toàn giống.

Có thể thấy được trong mắt của vị Phàn muội muội thì mình là kẻ vô lại, đến nhìn cũng không muốn nhìn lâu, Từ Phượng Niên cầm bức họa ngồi xuống, cười cười, khí chất có chút bỉ ổi, hai nội ứng thích khách mang thân phận đặc thù đều bị Viên Tả Tông mang đi, Từ Phượng Niên ngẩng đầu hỏi: "Thanh Điểu, Ngô Đồng Uyển bên kia?"

Nàng bình tĩnh đáp: "Không sao cả."

Từ Phượng Niên tự giễu nói: "Một lần cùng Lộc cầu nhi uống rượu, bị ta chuốc say, tên mập mạp chết bầm nói có hai nhóm tử sĩ hộ vệ bên cạnh ta, một nhóm trong đó có 4 người, chỉ có 4 danh hiệu, Giáp, Ất, Bính, Đinh, còn nhóm kia ngay cả gã cũng không rõ ràng lắm, ngươi nói cho ta nghe một chút, Ngô Đồng Uyển có mấy vị? Là nha hoàn hay mấy bộc dịch khác?"

Nàng im lặng không nói.

Từ Phượng Niên nhìn chằm chằm Thanh Điểu: "Là ngươi sao."

Thanh Điểu vẫn không nói một lời.

Từ Phượng Niên thở dài, cúi đầu chăm chú nhìn bức họa:" Chỗ này xem như đã an toàn, ngươi lui xuống trước đi."

Nàng nhẹ nhàng rời đi, không gây một tiếng động.

Nàng đi tới Ngô Đồng Uyển, đại nha đầu Hồng Thự da dẻ nõn nà mông vú đày đặn ngồi ở trên lan can hành lang gấp khúc, cầm trên tay một chiếc gương đồng nhỏ, hai tay dính lấm tấm vết son màu đỏ, từng chút từng chút tô lên môi.

Thanh Điểu nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ.

Đại nha hoàn được trên dưới trong Vương phủ công nhận yếu ớt õng ẹo như một con cá chép, cần chủ tử ban ơn đút đồ ăn thì mới có thể sống sót, nàng ta không thèm nhìn Thanh Điểu, chỉ ngoẹo đầu một chút, hướng về phía cái gương cười híp mắt nói: "Đẹp không?"

Thanh Điểu xì một tiếng.

Chỉ một tiếng xì lại dị thường chói tai.

Hồng Thự mím môi một lúc, dưới phản chiếu của tuyết trong đêm trăng, gương mặt đó lại càng thêm diêm dúa lẳng lơ, quyến rũ nói: "Đẹp hơn so với ngươi là tốt rồi."

Thanh Điểu xoay người rời đi, lưu lại một câu nói: "Ngươi già nhanh hơn."

Hồng Thự cũng không phản bác, ánh mắt mông lung tự nói: "Không sống tới ngày hoa tàn ít bướm, thật tốt."

Ngày hôm sau, tất cả mọi chuyện cũng đã tra ra được manh mối, nữ nhân có tên thật là Phàn Tiểu Thoa là con gái của một thế gia sa sút vì thủ đoạn của Đại Trụ Quốc gây ra, một nước cờ chết, mặc kệ sự thành hay không, nó vốn là một ván cờ chết đã định, tác dụng lại không hề nhỏ, có thể dò xét địa hình, nhân lực.

Nhị công tử Lâm gia chẳng qua là ngu nên bị lợi dụng, bị làm cho sống dở chết dở, vị thám hoa này chẳng hay biết gì hết, còn muốn nhan sắc phong tình của Phàn muội muội, đọc sách đọc ngu luôn, gã nào đâu biết rằng nữ tử càng hấp dẫn thì càng là kẻ gây tai họa, sau một buổi gặp gỡ "vô tình" vụng về, lập tức thần hồn liền điên đảo, liều lĩnh chui vào Bắc Lương Vương phủ, trời mới biết Hà Đông Tiêu quốc Lâm Gia sẽ lòng như tro nguội như thế nào sau trường kiếp nạn này, vụ ám sát đêm qua thật sự thiếu tinh tế, cực kỳ thô thiển, lộ rõ chó cùng rứt giậu, Phàn tiểu thư mượn cơ hội vào phủ ngắm cảnh để vẽ lại địa đồ của vương phủ, và chân dung của Thế tử Từ Phượng Niên, sau đó sẽ tìm cơ hội ám sát, nhưng người của họ kém xa người của bên vương phủ.

Về phần kết cục của kẻ xúi giục sau màn nữ tử họ Phàn kia cùng vị Tiêu quốc Lâm Gia, Từ Phượng Niên đang ngồi tại lâu tạ ở Thính Triều Đình hâm rượu cũng chẳng muốn để ý tới, hắn chỉ muốn biết Phàn Tiểu Thoa có hối hận khi phải phí công chịu chết vì một nam nhân chưa từng gặp mặt quá hai lần như hắn hay không.

Từ Phượng Niên không có bất kỳ thương tiếc nào đối với lũ người như thiêu thân lao vào lửa này, trên đời nữ tử xinh đẹp nhiều như măng mọc sau cơn mưa hay cỏ trên thảo nguyên, thiếu một nhóm, năm sau trời sẽ ban cho một nhóm mới, đốt mãi không hết, gặp ai cũng thương hoa tiếc ngọc, chẳng phải sẽ rất mệt mỏi sao, Từ Phượng Niên không rảnh rỗi đến mức đó, huống chi ba năm qua du lịch khổ như chó, Từ Phượng Niên cũng đã lọc lõi sự đời gian trá, hắn nhớ lúc đó trên đường đụng phải một thanh niên kiếm sĩ không theo trào lưu bẩn thỉu, nói với hắn đạo lý lớn rằng từ bi với kẻ thù chính là tàn nhẫn với mạng nhỏ của mình, lời này là lời gã học được từ một tiền bối kiếm khách không tham vọng, có người nói hắn học được một chút kiếm thuật từ một vị tiền bối không thành danh còn nhiều lần thất bại, mỗi lần gã nói nước bọt đều văng khắp nơi, phun cho văng đầy mặt của Từ Phượng Niên.

Bạn đang đọc Tuyết Trung Hãn Đao Hành 「D」 của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.