Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuyết dữ sơn quỷ thính

Phiên bản Dịch · 1018 chữ

Từ Phượng Niên đến nay vẫn nhớ rõ cái kẻ ngay cả kiếm sắt cũng không mua nổi chỉ có thể xài kiếm gỗ, ánh mắt của gã mỗi lần nhìn thấy bội kiếm của đám hiệp khách giang hồ giống như đúc hái hoa tặc nhìn thấy cô nương xinh đẹp, nếu như người này biết lão Hoàng mỗi ngày bị ép nghe gã khoác lạc Đại Thừa kiếm thuật nên đánh như thế nào, chính là Kiếm Cửu Hoàng có thể chiến một trận với Vương lão quái vật của Vũ Đế Thành, mà sau lưng lão già này luôn mang một hộp kiếm hạp ẩn giấu năm thanh danh kiếm hiếm có thiên hạ, sẽ có cảm tưởng gì? Cái tên đó luôn muốn tìm một danh sư để học nghệ, hiện tại có mạnh khỏe không? Có tiến bộ thêm chút nào chưa?

Năm đó lúc chia tay ở biên giới Nam Yến, người này từng hào khí xé mây nói với Từ Phượng Niên: "Chờ tới ngày huynh đệ phát đạt, mời ngươi ăn thịt bò hảo hạng, không những một cân, mà là ba cân, bao ăn no thì thôi!"

Ba cân thịt bò, dường như chính là sức tưởng tượng cực hạn của gã.

Trên giang hồ chân chính, suy cho cùng rất hiếm thấy cao thủ tuyệt đỉnh một kiếm đoạn giang lưu bạt sơn hà, hầu hết toàn là mấy tên vô danh tiểu tốt, mộng giang hồ xa xôi vời vợi không bao giờ đạt được lại còn thành trò cười trong giang hồ.

Từ Phượng Niên xoa xoa mặt gương mặt, thấy Viên Tả Tông đang đứng ở một bên, yên tĩnh chờ đợi mình, Từ Phượng Niên nhanh chóng đứng dậy, để Long Ngô tướng quân chính Tam phẩm rời khỏi tú đôn, ánh mắt kinh ngạc của Viên Tả Tông lóe lên rồi biến mất, ngồi im như một cái chuông đồng, nghiêm mặt nói: "Điện hạ, Vương gia bảo ta tới hỏi ngài muốn xử trí nữ tử họ Phàn như thế nào."

- Giải thích, tú đôn là một loại ghế gỗ không tay vịn có 5 chân hình vòng cung phổ biến vào thời phong kiến.

Hết giải thích.

Từ Phượng Niên cười nói: "Nên như thế nào thì làm thế đấy."

Viên Tả Tông khẽ gật đầu, đạt được câu trả lời chắc chắn ngoài ý liệu, bèn lập tức đứng dậy, chuẩn bị xin cáo lui.

Từ Phượng Niên cũng không cản lại, ngồi xuống không bao lâu cũng đứng lên nói: "Viên tam ca, lúc rảnh rỗi uống rượu với nhau, không say không về."

Viên Tả Tông lộ ra nụ cười hiếm hoi nói: "Vâng."

Từ Phượng Niên từ trên bàn trà cầm lên một bầu rượu sớm đã chuẩn bị, cầm bầu rượu đi về phía Thính Triều Đình, thẳng lên lầu tám, nhìn thấy Sư phụ đang vùi đầu chép sách, Lý Nghĩa Sơn, tự Nguyên Anh, tóc tai bù xù, nam tử hình dáng tiều tụy này đều không nổi danh ở giang hồ ở triều đình, nhưng ở Bắc Lương Vương phủ, không có ai dám bất kính đối với vị đệ nhất môn khách này, Từ Phượng Niên ngồi ở một bên, quen thuộc cầm lấy mấy cái hồ lồ xanh để trên cái bàn gỗ tử đàn, rót rượu vào, lập tức rượu mùi thơm lan toả khắp nơi, lão tử dừng bút, nhẹ giọng cười nói: "Hiện tại, cái phần phấn khí trong ngươi đã dần phai hết, ba năm du hành vẫn có chút lợi ích."

Từ Phượng Niên cười hắc hắc, kế đó lo lắng nói: "Sư phụ, lão Hoàng đi Vũ Đế Thành, có thể thu hồi thanh Hoàng Lư Kiếm cắm trên tường thành không?"

Lý Nghĩa Sơn đổ rượu vào miệng rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

Từ Phượng Niên kinh hãi nói: "Lão Khôi ở Đáy hồ đã mạnh không ai bằng, lão Hoàng rõ ràng mạnh hơn một bậc, Vương Tiên Chi tự phong thành chủ tại Đông Hải, chẳng lẽ thực sự vô địch thiên hạ?"

Lý Nghĩa Sơn cầm bình hồ lô, không uống, chỉ ngửi ngửi, chậm rãi nói: "Vô địch thiên hạ? Trên nhất phẩm còn có mấy người, Vương Tiên Chi cả đời thấm nhuần võ đạo, gần như hiểu rõ một số thứ, nhưng không xứng vô địch.

Võ lâm hiện giờ, là quần hùng cát cứ, mỗi người một sở trường riêng, cảnh tượng dĩ vãng một người tuyệt đỉnh, hiện tại sẽ không xuất hiện, sau này cũng không thể nào.

Huống chi tuy có tuyệt đỉnh nhưng đã đến cực hạn, bất quá cao nhất là chạm đến cánh cửa thiên đạo, còn nữa ảnh hưởng của võ phu ngoài triều đình đối với đại thế thiên hạ cũng rất nhỏ, bằng không thì năm đó cũng sẽ không bị vó ngựa của Bắc Lương thiết kỵ các ngươi giẫm nát cả giang hồ.

Ngươi không muốn học võ, Đại Trụ Quốc không ép, ta cũng không sao cả, cứ như thế đi.

Hùng binh trăm vạn còn cúi đầu, còn không bằng làm một quốc tặc đáng sợ.

Quan văn có thể làm hỗn loạn triều chính, nhưng giới thất phu không bao giờ có thể loạn quốc."

Từ Phượng Niên thấy buồn cười.

Ly Dương Vương triều vài chục năm nay tập trung lưu truyền một câu tru tâm giết người không thấy máu: Hùng binh trăm vạn còn cúi đầu, còn không bằng làm một quốc tặc đáng sợ.

Nửa câu đầu là thừa nhận võ công sự nghiệp to lớn của Đại Trụ Quốc, nghi ngờ ai thì giết ngay, nửa câu sau có ý mọi chuyện còn phải chờ đến cuối cùng mới biết được kết quả.

Lời nói này rất có học vấn, ngay cả Từ Kiêu nghe xong cũng vỗ tay cười to, chẳng qua sau khi cười xong bèn mắng "Thượng Âm Học Cung toàn là bọn rảnh rỗi ăn no căng bụng rồi nói sảng, đáng chết".

Bạn đang đọc Tuyết Trung Hãn Đao Hành 「D」 của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.