Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vò hoàng tửu

Phiên bản Dịch · 1024 chữ

Từ Phượng Niên không quá kinh ngạc đối với cái tên này, đó là một bí mật mở mà mọi người đều biết rằng bên người lão cha có thập tử sĩ Địa Chi, mỗi người cứ như si mị tinh quái không thể nhìn thấy ánh mặt trời, chuyên kỳ môn độn giáp, đi bàng môn tả đạo, giết người vô hình.

Từ Phượng Niên phát hiện phong thư này là một thứ tương tự giới thiệu hành trình, đều là ghi chép về chuyến đi của lão Hoàng đến Đông Hải, việc lớn việc nhỏ đều được ghi chép rõ ràng.

Ban đầu đều là chuyện vụn vặt như lông gà, Từ Phượng Niên đọc mà buồn cười, nghĩ đến chuyện xấu lúc mình du hành, cũng đều bị cha biết được, Từ Phượng Niên đọc được lão Hoàng đi đến đông lâm Kiệt Thạch ngắm biển lớn giáp với cảnh nội Võ Đế Thành, "Dần" còn viết thêm vài chuyện bí mật không liên quan đến lão Hoàng, ví dụ như mấy vị danh gia kiếm đạo trong thiên hạ đều đã sớm tiến vào Võ Đế Thành, ngoại trừ đương gia Việt Vương Kiếm Trì, còn có hai vị Ngô gia Kiếm Trủng rất ít nhập thế cũng đều xuất sơn tiến vào Đông Hải, mỏi mắt mong chờ trận đánh đỉnh phong trên tường thành này, trang tiếp theo lại nhắc tới nhất phẩm cao thủ Tào Quan Tử nổi danh từ lâu cũng thuê nguyên một tòa Quan Hải lâu ở trong Võ Đế Thành.

Từ Phượng Niên dù không tận mắt chứng kiến, nhưng lại cảm nhận rõ ràng sự ngột ngạt như mây đen bao phủ bầu trời cả thành, gần cuối trang thứ hai có kể về việc lão Hoàng nghỉ chân chốc lát ở một quán rượu cách lầu chủ thành không xa, gọi 2 lượng rượu, nửa cân thịt, 1 đĩa đậu phộng.

Lão Hoàng vẫn là lão già hiền lành giản dị như vậy.

Mật thư ghi tên "Dần" chỉ còn lại một trang cuối cùng.

Từ Phượng Niên không vội vã đọc tiếp, chỉ nhớ lại ba năm qua xảy ra rất nhiều chuyện, lớn nhất chẳng qua là đụng phải cướp đường hại dân hại nước, nhỏ thì nhiều không kể xiết, chả khác gì lưu dân chạy nạn cần giải quyết vấn đề bữa ăn, hắn từng lừa đảo trộm cắp, mánh khóe gì có thể nghĩ ra đều giở ra hết, đáng tiếc thường là phí công vô ích, còn bị người ta khinh thường đuổi đánh.

Lúc đầu khi mới gặp mấy tiếu nương tử bèn chạy tới bắt chuyện, sau đó vừa nhìn thấy mấy cô nương có nhan sắc thì lập tức đi đường vòng, từ lúc còn kén chọn thịt này nhiều mỡ rượu này không đủ thơm, càng về sau chỉ cần có trà nóng uống có vài món đồ mặn thôi cũng đã tạ thiên tạ địa rồi, khác biệt một trời một vực.

Hai người chôm được hai bộ đạo bào rách rưới giả dạng phương sĩ nghèo, bày trò bói toán kiếm tiền.

Ở trong ngõ nhỏ bày ra cờ vây thập cửu đạo còn chưa lưu truyền trong dân gian, kết quả không những không kiếm được tiền, trái lại bị mấy kẻ tiểu nhân cáo già trong ngõ nhỏ lừa ngược lại mấy đồng.

Từng bán tranh chữ, cũng viết giùm cho nhà cho đám thôn phu thôn phụ.

Ăn trộm thì may mắn ít khi bị hương dân đuổi đánh.

Đại thiếu gia, đây là dưa chuột vừa trộm được ở vườn rau xanh ở thôn bên, có thể ăn sống.

Phi phi phi, ai có thể ăn như vậy chứ?

Thế tử điện hạ trên ụ đất đầy bụi bặm, ném quả dưa chuột vừa gặm một miếng ra xa, nhịn hết thời gian một nén hương, Thế tử điện hạ kiệt sức vẫy vẫy lão Hoàng đang điên cuồng gặm quả dưa chuột bên cạnh: Ai, lão Hoàng, giúp ta nhặt quả dưa chuột kia về, ta thực sự không còn sức đứng dậy.

Đại thiếu gia, đây là cây ngô, nướng chín, tốt hơn nhiều so với ăn sống dưa chuột.

Bớt nói nhảm, ăn!

Lão Hoàng, ngươi đào ra thứ gì từ trong đất vậy?

Khoai đó.

Có thể ăn sống?

Có thể!

Con mẹ nó thật giòn ngọt.

Đại thiếu gia, ta có thể nói thêm được không?

Nói!

Thật ra nướng chín càng thơm hơn ngon hơn nhiều.

Mẹ ngươi! Sao không nói sớm? !

Tuy nói trộm con gà ta này suýt chút nữa liên lụy cái mạng nhỏ này! Nhưng thịt non mềm không thua gì thịt con hoẵng.

Thiệt thơm.

Lão Hoàng, lúc vừa mới vào thôn, lúc nào cũng nhìn mông của ả thiếu phụ lẳng lơ, lần trước còn hăng hơn nhìn cô thôn nữ đang cho con bú, người ta bị ngươi nhìn một chút là có thể sinh con cho ngươi sao.

Không dám sờ, chỉ dám nhìn.

Thứ không có tiền đồ!

Lão Hoàng, ta không muốn chết.

Biết sớm thì đã không động vào hộp hành lý của ngươi rồi.

Sẽ không! Đại thiếu gia chớ nên đoán mò, người toàn tự doạ mình.

Thiếu gia, ngươi nên suy nghĩ về rượu ngon thịt ngon và nương tử xinh đẹp thì hơn, nghĩ đến thứ này đã vượt qua điểm mấu chốt, điểm quyết định rồi.

Càng nghĩ thì càng muốn chết.

Đừng, đại thiếu gia vẫn thiếu ta vài hũ hoàng tửu.

Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, bốn con trâu, năm con lừa và sáu con ngựa cũng không kéo về được, quê nhà của ta gọi là đánh rắm một cái có thể đập ra cái hố.

Lão Hoàng, thực sự không buồn cười chút nào.

Hay ta đổi chuyện cười khác kể cho đại thiếu gia nghe nha?

Đừng, ngươi toàn kể mấy truyện cũ rích lung tung đồn nhảm, kể lui kể tới hơn một ngàn tám trăm lần, lỗ tai ta sắp đóng kén rồi.

Bạn đang đọc Tuyết Trung Hãn Đao Hành 「D」 của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.