–
Đừng nói nữa, ngủ một lát đi, yên tâm, không chết được.
Sau đó.
Lão Hoàng, sao ngươi chưa tìm vợ?
Không tìm được, lúc còn trẻ chỉ biết làm nghề thợ rèn vất vả nặng nhọc, không tiết kiệm được bao tiền.
Sau này lớn tuổi, không còn cô nương nào lọt vào mắt xanh.
Cuộc đời thật tẻ nhạt và không thú vị.
Nhưng cũng may, như lão Hoàng đời này chưa từng nếm qua tổ yến chân gấu, ta cũng không mong nhớ hương vị của chúng, nhiều lắm cũng chỉ kiếm cơ hội nhìn vài lần cho đã nghiền, đại thiếu gia, cái lý này có đúng hay không?
Nhìn không ra lão Hoàng ngươi còn hiểu chút đạo lý nha.
Hắc, đoán mò thôi.
Lão Hoàng, ngươi nói tiểu tử Ôn Hoa này suốt ngày nghĩ đến luyện kiếm, hãy nhìn tư thế của hắn, nhìn không giống người có thiên phú luyện kiếm.
Đại thiếu gia, ta cảm thấy được đấy, nhìn thôi thì có thể nhìn sai, giống như khi ta còn bé lên núi đốn củi, những kẻ khỏe mạnh sẽ không cố hết sức đốn củi trong hai canh giờ, tay chân ta thô kệch, nên ta mài dao bổ củi thật sắt, thật bén, chém thêm sáu bảy canh giờ, tôi sẽ luôn vác nhiều củi xuống núi hơn họ.
Hơn nữa lên núi đốn củi, ở lâu trên núi, không chừng là có thể phát hiện gỗ tốt, chém một khúc là có thể bán được nhiều tiền.
Biện pháp này quá ngu ngốc.
Người ngu ngốc phải dùng những phương pháp ngu ngốc, nếu không sẽ không sống nổi.
Thật vất vả đầu thai đến cuộc đời này một lần, ta cảm thấy cũng không thể gì cũng không làm.
Ai, thật chịu không nổi đạo lý của ngươi.
Được rồi, lão Hoàng, nếu như ta học kiếm, có tiền đồ hay không?
Trước đó không phải nói sẽ đội trời sao? !
Lão Hoàng, cái sự khích lệ từ trong miệng ngươi nói ra, quả nhiên một chút cảm giác thành tựu cũng không có.
Này này này, nói bao nhiêu lần, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta!
Đại nha hoàn Hồng Thự nhìn thần sắc của Thế tử điện hạ, khóe miệng của nàng cũng nhếch lên theo.
Từ Phượng Niên thu hồi dòng hồi tưởng, rốt cục mở ra trang cuối.
"Kiếm Hoàng Cửu vác hộp bay lên tường đầu, Vương Tiên Chi đứng nghiêm cách đó hai mươi trượng, ngũ kiếm trong hộp ra hết, Bát Kiếm Thức ra hết một lần.
Vương Tiên Chi dùng một tay đối phó.
Tổng cộng 68 chiêu.
Cuối, Kiếm Cửu ra.
Vương Tiên Chi vung tay trái.
Kiếm Cửu, như dải ngân hà trút xuống nghìn dặm, hủy nát áo bào cánh tay phải của Vương Tiên.
Vương Tiên Chi dốc lực chiến đấu, mà Kiếm Cửu Hoàng một tay đơn kiếm phá vỡ 49 chiêu, cho đến bỏ mình.
Phụ một: Kiếm Cửu Hoàng kinh mạch đứt hết, ngồi xếp bằng trên đầu tường, đầu ngắm bắc, chết mà không ngã.
Phụ hai: qua trận này, thiên hạ không còn ai dám nói Kiếm Cửu Hoàng thua Kiếm Thần Đặng Thái A.
Tào Quan Tử trong Quan Hải Lâu thừa nhận Kiếm Cửu nhất thức ra, kiếm ý dâng trào, thiên hạ không có kiếm chiêu cao minh bằng.
Phụ ba: Kiếm Cửu tên Lục Thiên Lý, là Kiếm Cửu Hoàng chính miệng nói.
Phụ bốn: Kiếm Cửu Hoàng trước khi chết hình như có di ngôn, chỉ có Vương Tiên Chi nghe được."
Từ Phượng Niên vẫn cúi đầu nhìn phong thư này, gò má sáng bóng, không có gì khác thường, trầm mặc rất lâu, rốt cục nhẹ giọng nói: "Hồng Thự, nấu rượu Hoàng tửu."
Đây cũng không phải là tiết trời để nấu Hoàng tửu, cá lư trong hồ còn nhỏ, vì vậy Đại nha hoàn ôn nhu nói: "Điện hạ, uống lúc này sao?"
Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Muốn uống."
Hồng Thự thông minh hiểu chuyển, không hỏi câu nào, đi xuống hầm Ngô Đồng Uyển có vô số thứ kỳ lạ không quý không tàng chọn một bình rượu Huy Kê Sơn lão Hoàng tửu, đun cho Thế tử điện hạ một vò, mang nó đến chiếc bàn trúc bằng gỗ đàn hương gần cửa sổ trên tầng hai của Ngô Đồng Uyển.
Từ Phượng Niên đòi hai chén rượu, phất tay một cái, cho đám nha hoàn Hồng Thự Lục Nghĩ ở bên trong lui, toàn bộ tầng hai bày đầy đồ cổ và thư pháp vô giá rất thanh tịnh, Từ Phượng Niên rót hai chén rượu, yên lặng rất lâu, trên mặt gần như không có bất kỳ biểu tình hoan hỉ bi ai nào cả, tới gần hoàng hôn, thoáng nhìn thấy thanh Xuân Lôi đao quạnh quẽ bị treo nhiều ngày làm đồ trang trí xinh đẹp trên tường.
Từ Phượng Niên rời khỏi ghế trúc, tháo thanh Tú Đông đao có cái tên văn khí xinh đẹp xuống, rút đao ra khỏi vỏ, hàn khí thấm vào da thịt.
Cái lần không biết sống chết trộm hộp kiếm của lão Hoàng, ngay hôm đó liền nửa chết nửa sống, đủ thấy kiếm khí trong hộp kiếm rất mạnh, mấy thanh kiếm như Tú Đông đều là thứ tốt để cắt đầu người, một số quản gia bộc dịch vào phủ muộn cùng đám hoàn khố Lương Châu bên hông đeo mấy thanh kiếm vàng nạm ngọc, đều không thể tưởng tượng được vị Thế tử điện hạ suốt ngày chỉ biết tìm hoan vấn liễu, lần đầu tiên sờ vào kiếm cũng chỉ mới sáu tuổi.
Từ Phượng Niên xách đao xuống lầu, nhìn thấy một đám nha hoàn tập trong ở trong viện, khuôn mặt ưu sầu, Từ Phượng Niên cười nói: "Đều làm việc của mình đi, làm dáng một chút cũng được.
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |