Bạch Hồ Nhi Kiểm (2)
“Chưa từng nghĩ thật đúng là vị công tử ca. Từ ăn mày, hẳn đây chính là chín phần giả một phần thật lừa gạt mà ngươi thường nói? Bắc Lương Vương Từ Kiêu, danh xưng nhân đồ, tàn sát hơn ba mươi vạn sinh linh, sao lại có một nhi tử không có chí tiến thủ như vậy?”
Bắc Lương Vương phủ.
Đại viện của Thế tử còn xa xỉ hơn cả vương gia Từ Kiêu, trên bàn trang sức bằng gỗ tử đàn điêu khắc con li gần cửa sổ, có thể thấy được ngoại trừ đỉnh cổ đồng xanh thẫm cao khoảng 4 thước, còn bức hoạ Thanh Long lơ lửng theo chầu.
Có mấy cái bàn gỗ hoa lê đá cẩm thạch, thiết lập văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) cùng ly uống rượu. Bản dập danh nhân chồng chất như núi, chỉ là nghiên mực đá thì có hơn mười mấy cái, đều có giá trị liên thành, bút trong ống dựng thẳng như rừng cây lít nha lít nhít.
Ở góc bàn có để có một bình gốm Long Tuyền đựng rất nhiều túi gia vị, một quả cầu pha lê đầy hoa cúc trắng, càng có tiện tay chơi đùa một đôi thuỵ thú Tỳ Hưu một sừng thếp vàng.
Trong vương phủ rải địa long tiêu hao vô số than củi, vì vậy thời gian đầu mùa đông, trong phòng vẫn ấm áp như cuối xuân. Dù dùng chân trần giẫm lên thảm cũng không sao, cái gọi là hào môn cự thất, chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Lúc này, Thế tử Từ Phượng Niên ngủ say nằm trên giường, đang đắp một tấm đệm Thu Hương màu Kim tiền mãng xà, khuôn mặt tiều tụy. Ngồi bên cạnh giường là Đại trụ quốc Từ Kiêu cùng với Tiểu vương gia Từ Long Tượng. Người ngoài duy nhất chính là Triệu thiên sư của Long Hổ sơn đứng ở một bên, cùng lão bộc họ Hoàng lưng đeo bọc hành lý ngồi ở cửa ra vào, không còn ai khác.
Đầu giường có một cái lò Tuyên Đức cổ đồng với những đốm vàng đốt kỳ vật Long Tiên Hương giúp tỉnh táo.
“Thiên sư, con của ta không sao chứ?” Từ Kiêu không biết đây là lần thứ mấy không sợ người khác phiền mà hỏi vấn đề này. Đây còn là Từ Trụ quốc quả quyết sát phạt trên chiến trường sao? Rõ ràng là phụ thân cưng chiều nhi tử đến hoang đường rồi.
“Không sao không sao, Thế tử điện hạ chỉ là đường dài mệt mỏi, ngủ nửa ngày, sau đó điều dưỡng nửa tháng, nhất định là có thể sinh khí dồi dào”.
Trong lòng Lão đạo sĩ đã có dự tính, Vương gia đau lòng khi nhìn thấy ái tử gầy gò như thế, lập tức bảo đại quản gia trong phủ đem ra mấy lò thượng phẩm linh đan cùng cống phẩm diệu dược trong phủ trân tàng do Võ Đang sơn dâng đến. Hận không thể rót hết vào miệng của nhi tử.
Điều này khiến cho Triệu Thiên sư sợ hết hồn, cả buổi nói đạo lý là thuốc có nửa phần độc, đồng thời từ bỏ suy nghĩ lấy tiểu Kim đan của Long Hổ sơn để ganh đua với Võ Đang, lúc này mới xoa dịu sự lo lắng của vương gia.
Thế tử Từ Phượng Niên ngủ suốt hai ngày hai đêm mới tỉnh, đệ đệ Từ Long Tượng thậm chí không ăn không uống túc trực suốt hai ngày hai đêm.
Chờ đến khi có người đến báo tin vui cho Đại trụ quốc, lão vội vã tới thăm con, kết quả nhi tử trực tiếp ném lò Tuyên Đức trên đầu giường vào mặt lão, nhảy xuống giường chửi ầm lên:
"Từ Kiêu ngươi đáng đâm ngàn đao, đuổi lão tử ra khỏi vương phủ, ba năm a, khó trách ngươi thường nói lão tử không phải con ruột của ngươi."
Từ Kiêu nghiêng đầu, tránh cái lò, làm mặt lơ nhận lỗi.
Nhưng Từ Phượng Niên nào chịu bỏ qua cho kẻ đầu sỏ khiến mình chịu cảnh màn trời chiếu rách suốt ba năm, ném hết mọi thứ có thể ném trong phòng, đuổi thẳng ra bên ngoài, thấy góc hành lang đặt một cái chổi, bèn cầm chổi đuổi đánh.
Đại trụ quốc dáng thương cường tráng sau khi trúng mấy cú đánh vẫn không quên nhắc nhở "Mang giày vào mang giày vào, trời lạnh lắm đừng để cảm lạnh". Trong viện một kẻ đuổi một kẻ trốn, vô cùng náo nhiệt, mấy vị quản gia hạ nhân đi ra khỏi vương phủ còn được hoan nghênh hơn cả tổng đốc đại nhân một quận đều ăn ý cắm hai tay vào hai ống tay áo, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy.
Từ Phượng Niên đuổi mãi cũng đuối sức, trong chốc lát liền thở hồng hộc, khom người hung hăng trừng mắt với phụ thân. Từ Kiêu đứng ở đằng xa, cười xòa làm lành: "Hết giận rồi chứ? Hết giận thì ăn cơm trước, có sức mới có thể trút giận nha."
Tiểu vương gia Từ Long Tượng ngồi trước ngưỡng cửa cùng người hầu lão Hoàng toét miệng cười, một người chảy nước miếng, một người thiếu răng cửa, đều trông có vẻ rất ngốc.
Thế tử điện hạ thở hổn hển, chỉ chỉ Bắc Lương Vương Từ Kiêu cao cao tại thượng trong mắt người ngoài: "Con lừa cỏ, hôm nay bỏ qua cho ngươi trước, ngươi chờ đấy cho lão tử."
Từ Phượng Niên còn đi chân trần vứt bỏ cây chổi có thể bán mấy chục lượng bạc, đi vào cửa phòng, chứng kiến đệ đệ cười ngây ngô, ánh mắt dịu đi mấy phần. Thấy nước bọt của nó chảy hết xuống ngực, Từ Phượng Niên cũng không chê bẩn, rất tự nhiên trực tiếp đưa tay lau, nhẹ giọng nói: "Ngốc Hoàng Man, đứng lên để ca xem có cao có tráng hay không."
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 24 |