Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên bản Dịch · 1001 chữ

Nếu thực sự không có tác dụng, khi cứ học bằng cách nhớ võ học của tất cả các phái, về sau lâm trận, luôn có thể chiếm được chút tiện nghi.

Căn cốt của ta chắc khá là bình thường, không thể dốc hết toàn lực giống lão gia gia.

Nếu không sử dụng chút thủ đoạn nhỏ khó bị phát hiện, thì khi nào mới có thể đi Võ Đế thành.

Đúng rồi, năm đó Vương Tiên Chi thật sự là dùng hai ngón bóp gãy 'Mộc Mã Ngưu' của Kiếm Thần thế hệ trước Lý Thuần Cương sao?"

- Giải thích, toạ ẩn là một trong biệt danh của cờ vây hay chơi cờ vây.

Danh sĩ cờ vây Vương Thản Chi lúc chơi cờ vây sẽ ngồi ngay ngắn, dáng vẻ tập trung suy nghĩ vui giận không lộ, giống như tăng nhân tham thiền nhập định, nên mới gọi là toạ ẩn.

Dương xuân bạch tuyết là một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc; tác phẩm ưu tú, dương xuân bạch tuyết cũng là tên một ca khúc nổi tiếng của nước Sở thời Xuân thu Chiến quốc.

Hết giải thích.

Lão Khôi nhẹ gật đầu, lòng có sầu bi.

Đối với những võ phu hàng đầu trong thiên hạ mà nói, lão quái vật Vương Tiên Chi luôn là ngọn núi cao không thể vượt qua, thế cho nên không nói đánh bại lão, chỉ cần bất phân thắng bại, thì có thể vững vàng đứng trong thập đại cao thủ rồi, đủ thấy vị lão nhân trăm tuổi kia cường hãn vô song.

Từ Phượng Niên chậm rãi đứng dậy, ngày mai còn phải dậy sớm hơn.

Tối nay, quý phủ của Hoàng phi tương lai chắc là đã náo loạn?

Ngày thứ hai, Bắc Lương Vương phủ đón tiếp một khách quý, một vị giáo thư tượng của Thượng Âm học cung, nghe nói địa vị gần với đại tế tửu của học cung, là một trong ba vị tế tửu.

Ba người này được tôn là Tắc Thượng tiên sinh, thứ dạy học cũng không phải là kinh thư điển tịch bình thường, mà là thánh nhân đại đạo.

Sĩ tử của Thượng Âm học cung đến từ trời nam đất bắc, không phân địa vực, không coi trọng thân phận, không quan tâm giàu nghèo, chỉ cần thông qua khảo hạch ba năm một lần, liền có thể nhập học, trở thành Thượng Âm học sĩ, những học sinh này như cá chép nhảy long môn, lại được ca tụng là Tắc Hạ học sinh.

Giờ đây Học cung Đại tế tửu Tề Dương Long là Quốc sư đương triều, địa vị siêu nhiên, thần long thấy đầu không thấy đuôi, tế tửu tới thăm, người đời chỉ biết là họ Vương, tại Thượng Âm học cung chuyên môn truyền thụ Tung Hoành Thuật cùng Vương Bá Lược, từng vang danh thiên hạ sau hai trận tranh biện lớn trước thắng sau thua, trước thắng tranh luận danh thực, sau thua tranh luận thiên nhân, từ đó về sau rất hiếm khi lộ diện.

Thu đồ đệ cũng vô cùng hà khắc, mười năm gần đây chỉ nhận thứ nữ Từ Vị Hùng của nhân đồ Từ Kiêu làm học sinh, còn buông lời nói rằng đây chính là đệ tử bế quan của y, y bát có thể truyền lại rồi, cuộc đời này thế là đủ.

Từ Phượng Niên qua mấy phong thư thỉnh thoảng qua lại với Nhị tỷ Từ Vị, lờ mờ biết được vị Tắc Thượng tiên sinh là một cờ si, thích nhất là xem cờ bình luận.

Còn về trình độ học vấn sâu cạn, Từ Phượng Niên không hoài nghi, đã có thể làm sư phụ của Nhị tỷ, tuyệt đối không thể kém.

Dưới Bạch Hạc lâu đặt một ván cờ.

Nghĩa tử Viên Tả Tông đứng xa xa, chỉ lưu lại Đại Trụ Quốc Từ Kiêu cùng Tắc Thượng tiên sinh từ xa đến đánh cờ giải khuây.

Từ Phượng Niên đi lên đỉnh núi, chỉ thấy mặt bên của Vương tiên sinh, dung mạo gầy gò, mặc một bộ thanh sam mộc mạc, một đôi dép vải gai, bên hông buộc một khối dương chi ngọc bội.

Đối chọi với Từ Kiêu trên bàn cờ, dáng vẻ trong lòng đã có dự tính, phong phạm không thể bảo là không tao nhã, khí thế không thể bảo là không xuất trần.

Thế tử điện hạ nghĩ thầm vị tế tửu Thượng Âm học cung này quả thật là sức mạnh thâm hậu, bình thường cao nhân cao tới đâu, nhìn thấy Từ Kiêu cả thở mạnh cũng không dám thở? Làm gì có người có thể bình tĩnh điềm đạm như vậy.

Thế ngoại cao nhân, là đây chứ còn ai.

Từ Phượng Niên thu liễm tâm thần, cung kính đến gần, Đại Trụ Quốc cùng Tắc Thượng tiên sinh đều đang tập trung đấu cờ, đại chiến say sưa trên bàn cờ, đều không ngẩng đầu.

Từ Phượng Niên kính sợ tập trung nhìn vào bàn cờ, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.

Đại Quốc Thủ am hiểu tung hoành mười chín đạo, hoặc Đại Hại Cự Tẩm, hàm súc sâu xa, trên cao nhìn xuống.

Hoặc tinh tế đúng thời điểm, độ sâu chính xác chặt chẽ, từng bước sát cơ.

Nhưng ván cờ trước mắt hai vị này thì sao?

Từ Kiêu chơi cờ tệ hạng nhất, Từ Phượng Niên đương nhiên rõ ràng, thoạt đầu nhìn thấy hai người đánh cờ, hắn còn tưởng rằng Vương tiên sinh dùng phong nhã đấu với sự thô tục của Từ Kiêu, chưa từng nghĩ... con mẹ nó, tại sao thế cờ này lại giống như một mớ hỗn độn! Cứ như hai đứa trẻ đánh nhau trong vũng bùn, tuyệt đối không liên quan nửa đồng một hào nào với danh thủ cảnh giới quốc gia.

Bạn đang đọc Tuyết Trung Hãn Đao Hành 「D」 của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.