–
Xem tình hình này, tài đánh cờ của vị Tắc Thượng tiên sinh này vốn dĩ chỉ sàn sàn Từ Kiêu, khó trách đánh đến thắng bại khó phân.
Điều khiến cho Từ Phượng Niên không thể nào tiếp thu được chính là vị Vương tiên sinh này tự cho mình là kẻ mạnh, còn muốn phối hợp với một đoạn lời bình mà bản thân tán đồng "Không đi phế cờ không đụng khí, muốn đi chánh trước đi cờ lớn, gọi là đại long đồ đại long" "Cờ gặp thế khó càng kiên quyết, đài tượng sinh căn điểm thắng thác, hắc, nhưng ta mạn phép không điểm, tiến lên một chút, thật kỳ diệu, có thể thành tiên".
Từ Phượng Niên trợn to tròng mắt, nhìn làm sao cũng không ra diệu dụng, chỉ thấy vô số nước cờ hồ đồ, vô cùng thê thảm.
Tắc Thượng tiên sinh nhìn chằm chằm thế cục thắng bại chia năm năm, dương dương đắc ý nói: "Cờ đàn tam phái, tổng cộng 18 quốc thủ, duy chỉ có Triệu Định Am, Trần Tây Bình không thể địch, phần còn lại đều có thể chống lại."
Khuôn mặt của Từ Phượng Niên không khỏi co giật.
Mặt của Từ Kiêu không biểu tình, cầm quân cờ không chịu hạ xuống.
Tắc Thượng tiên sinh rốt cục ngẩng đầu, thần sắc hòa ái nói: "Thế tử điện hạ, ngươi nói Đại Trụ Quốc có nên đánh quân cờ này xuống hay không?"
Từ Phượng Niên thở chậm rãi, híp mắt cười nói: "Khó nói, Tắc Thượng tiên sinh bố cục kín đáo, siêu dật sâu thẳm, ta thấy cờ trắng hơn phân nửa là thua."
Không ngờ, Từ Kiêu trong cơn tức giận đánh bậy đánh bạ bị ép đánh ra một nước cờ tốt, Tắc Thượng tiên sinh cuối cùng cảm nhận được nguy cơ, lại không bình tĩnh đối phó, mà lập tức đưa tay nâng quân cờ của Từ Kiêu lên, mặt dày cười nói: "Đại Trụ Quốc, cho ta hồi một nước cờ."
Từ Kiêu tựa hồ đã quen, chép miệng, ra hiệu cho vị tế tửu trước mắt tự động thủ.
Từ Phượng Niên há hốc mồm.
Ván cờ này cuối cùng cũng có phần thắng khá chật vật nghiêng về Tắc Thượng tiên sinh sau khi lão đi lại mười mấy lần, Từ Phượng Niên sau khi xem xong đã không còn bất cứ sùng kính và ước mơ gì với Thượng Âm học cung nữa.
Vương đại tiên sinh phủi mông đứng dậy, tinh thần sảng khoái nói: "Ta cả đời đánh cờ vô số, cho đến ngày nay, vẫn chưa bại một lần."
Từ Phượng Niên cười theo nói: "Tắc Thượng tiên sinh mới là Đại Quốc Thủ số một."
Cờ đã đánh xong, Đại Quốc Thủ bèn cáo từ xuống núi, sau khi không đánh cờ nữa, khí chất trạng thái quả thực không soi ra khuyết điểm, cực kỳ tiên phong đạo cốt.
Từ Phượng Niên ngây người sững sờ, lẩm bẩm nói: "Làm sao lại chưa bại một lần?"
Từ Kiêu cười mắng: "Chưa bại một lần, chuyện này thì đúng thế thật.
Nhưng đó là vì hắn chỉ chơi cùng với mấy cao thủ thực lực kém hơn hắn, nếu không nắm chắc, sẽ thức thời đứng ngoài cuộc."
Từ Phượng Niên buồn khổ nói: "Nhị tỷ mà cũng học tập kinh vĩ thuật của vị Tắc Thượng tiên sinh này ư?"
Sau khi Từ Kiêu đứng dậy, nhìn về phía chân núi, khẽ cười nói: "Có thể đứng ở thế bất bại, còn không phải Đại Quốc Thủ sao?"
Không đợi Từ Phượng Niên hỏi thăm, Từ Kiêu nói thẳng: "Năm đó học cung rất hoành tráng, danh xưng ba ngàn hiền sĩ thuộc nhiều trường phái tư tưởng, thật ra chân chính đắc thế, chẳng qua đạo nho pháp binh âm dương chín trường phái khác nhau, triều ta coi trọng Pháp giáo, còn lại tám nước đều có dựa vào.
Có thể nói chiến tranh thật sự diễn ra ở tại Thượng Âm học cung, ví dụ như nước Tây Thục tin tưởng Hoàng lão không tranh giành, chiếm cứ nơi hiểm yếu, không ôm chí lớn, lúc ấy bên trong học cung vốn đã thống nhất, nhận định Tây Thục có thể tiếp tục chiếm cứ ở nơi đó, lại bị ta mang binh nghiền nát.
Trong lúc nhất thời thiên hạ oán thán van trời, có được danh hiệu Nhân Đồ, vững vàng chỗ đứng.
Cùng với đại hoạn quan nội quan Hàn Điêu Tự và giang hồ ẩn sĩ Hoàng Long Sĩ được người người gọi là tam ma đầu cần tiêu diệt.
Ta cùng học cung quan hệ khá tệ, duy chỉ có vị Tắc Thượng tiên sinh đánh cờ cực kỳ tệ vừa rồi, thay ta nói rất nhiều lời coi trời bằng vung.
Lúc ấy Vương tiên sinh vừa mới thắng cái danh thực biện luận, danh tiếng như mặt trời ban trưa, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, lại thắng cuộc biện luận thiên nhân kia, thì có thể trở thành đại tế tửu đời tiếp theo, cắm một gốc cây công đức vào rừng Đạo Đức, đáng tiếc.
Cho nên ta mới đưa Nhị tỷ ngươi đến Thượng Âm học cung."
Trong Vương triều có mấy cấm địa thánh địa nổi tiếng lâu đời, ngoại trừ hoàng cung đại nội, còn có Long Hổ sơn soán vị trí đạo giáo chính thống của Võ Đang, kho vũ khí Thính Triều Đình của Bắc Lương Vương phủ, tháp Xá Lợi của Lưỡng Thiền Tự, Ngô gia Kiếm Trủng, cuối cùng chính là rừng Đạo Đức tại Thượng Âm học cung mà thiên hạ sĩ tử hướng tới, rừng Đạo Đức này ngụ ý mười năm trồng cây, ngàn năm thụ đức.
Về phần cách nói tam đại ma đầu, hoạn quan họ Hàn bị mắng đối xử với người đời như với mèo, danh tiếng trong vương triều chỉ kém so với Từ Kiêu.
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |