Thiên Tâm kiếm pháp
"Có trò hay để xem! Hắc hắc!"
Những võ giả trẻ tuổi Lâm gia kia đều trong lòng vui mừng, nhao nhao nhìn chằm chằm về phía Trương Nhược Trần, muốn xem Trương Nhược Trần sẽ có phản ứng gì?
Trương Nhược Trần lại không có dao động tâm trạng gì, thản nhiên nói: "Vậy thì chúc mừng biểu muội, sau này chúng ta cũng coi như thân càng thêm thân."
Nói xong lời này, Trương Nhược Trần quay người rời đi.
Lần đầu tiên gặp mặt, Trương Nhược Trần không có thiện cảm gì với một vị biểu muội xinh đẹp rung động lòng người này, không hợp ý không nói quá nửa câu, cho nên hắn hơi tẻ nhạt vô vị rời đi.
Thấy Trương Nhược Trần lại không có chút phản ứng nào, những võ giả trẻ tuổi Lâm gia kia đều thất vọng.
Tại sao có thể như vậy?
Thấy dáng vẻ không quan trọng của Trương Nhược Trần, trong lòng Lâm Nính San cũng thấy hơi mất mác, nhìn chằm bóng lưng Trương Nhược Trần rời đi, hơi không cam lòng nói: "Chẳng lẽ ngươi không muốn biết nguyên nhân sao?"
Trương Nhược Trần thật sự không hề có hứng thú với việc Lâm Nính San đính hôn với ai, nhưng nhìn dáng vẻ cứ muốn nói cho hắn biết của nàng, tất nhiên hắn sẽ cố mà dừng bước, khẽ gật đầu: "Lúc các ngươi đính hôn, ta chắc chắn có mặt chúc mừng. Nếu không có chuyện gì khác thì ta đi tìm mẫu thân."
Vừa nói xong lời này, Trương Nhược Trần thấy Lâm phi đi ra từ trong viện Lâm phủ.
Đôi mắt Lâm phi hơi đỏ, hiển nhiên vừa mới khóc, mặc dù đã lau không nước mắt nhưng sao có thể giấu giếm Trương Nhược Trần?
Trương Nhược Trần lập tức đi ra đón, ân cần hỏi han: "Mẫu thân, ngươi sao thế? Ai bắt nạt ngươi?"
Lâm phi lắc đầu, nói: "Không có việc gì, chúng ta quay về đi!"
Nhìn dáng vẻ của Lâm phi, sao có thể không có việc gì?
Sau khi gặp Lâm Nính San, Trương Nhược Trần không có chút thiện cảm nào với người Lâm gia.
Lúc này thấy dáng vẻ của Lâm phi, Trương Nhược Trần lại càng không có thiện cảm với Lâm gia.
"Chậm đã!"
Lâm Phụng Tiên chắp hai tay sau lưng đi ra từ trong viện, lạnh nhạt nhìn thoáng qua Trương Nhược Trần, lấy từ trong tay áo một quyển cổ thư da thú, nói: "Đây là một bộ công pháp tu luyện nhân cấp hạ phẩm 'Thái A quyết', có thể mở ra bảy đường kinh mạch, cầm đi tu luyện đi! Tuy không tính là công pháp tu luyện cao thâm gì, ít nhất có thể hoàn thành tẩy tủy trùng mạch cũng quá đủ với ngươi."
Sau đó, Lâm Phụng Tiên lại sai người mang hai phần Tẩy tủy dịch tới, lạnh lùng nói: "Dù sao trên người ngươi cũng có huyết mạch Lâm gia chúng ta, cầm luôn hai phần Tẩy tủy dịch này đi!"
Ánh mắt Lâm phi đầy biết ơn nhìn chằm chằm Lâm Phụng Tiên một chút, lập tức lôi kéo Trương Nhược Trần nói: "Trần nhi, còn không nhanh tạ ơn cậu."
Trương Nhược Trần thấy dáng vẻ bố thí của Lâm Phụng Tiên, trong lòng thấy rất không vui, chẳng trách đôi mắt mẫu thân lại đỏ hoe đoán chừng vừa nãy mẫu thân vì cầu xin một quyển công pháp tu luyện cho hắn, đã chịu không ít sự sỉ nhục ở trước mặt hắn ta.
"Không cần người Lâm gia bọn họ bố thí, nương, chúng ta đi!"
Trương Nhược Trần không thèm nhìn công pháp tu luyện và Tẩy tủy dịch mà Lâm Phụng Tiên lấy ra, lôi kéo Lâm phi rời khỏi Lâm phủ.
"Cho mặt mũi mà không cần, thật sự coi mình là vương tử."
Những võ giả trẻ tuổi Lâm gia đều khinh bỉ, không ngừng cười lạnh.
Lâm Nính San nhìn chằm chằm thiếu niên dứt khoát rời khỏi Lâm phủ, trong lòng càng thấy ngạc nhiên hơn, nàng luôn cảm thấy vị biểu ca từ nhỏ đã mềm yếu kia đã trở nên khác biệt.
"Hắn mở ra ấn ký Thần Vũ chắc chắn sẽ trở nên kiên cường hơn chút. Nhưng hắn lại không biết 16 tuổi mới mở ra ấn ký Thần Vũ, thật ra đã sớm qua tuổi tác vàng để tu võ. Nghĩ nhiều như vậy làm gì, sau này chúng ta chắc chắn là người của hai thế giới."
Lâm Nính San hít vào một hơi, lại quay về diễn võ trường tiếp tục tu luyện.
Rời khỏi Lâm phủ, Lâm phi nói: "Trần nhi, ngươi quá xúc động. Chỉ cần ngươi có thể trở thành võ giả, có thể dùng võ đạo cường thân kiện thể, dù mẫu thân chịu nhiều uất ức hơn cũng không sao."
Trương Nhược Trần đứng nghiêm, xoay người nhìn chằm chằm tấm biển vàng "Lâm phủ", kiên định nói: "Mẫu thân, ngươi yên tâm đi! Dù không có sự bố thí của Lâm gia, ta vẫn có thể trở thành võ giả, hơn nữa còn là cường giả trong võ giả."
Lâm phi khẽ thở dài, không tiếp tục nói nữa, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó lại nói: "Trần nhi, chắc ngươi đã biết việc Nính San và Thất vương tử sắp đính hôn? Nhưng ngươi đừng quá đau lòng!"
Trương Nhược Trần cười nói: "Mẫu thân, ngươi yên tâm đi! Thiên hạ còn nhiều, rất nhiều cô nương tốt, sẽ có nữ tử tốt hơn Lâm Nính San."
"Ngươi có thể nghĩ như vậy, mẫu thân thật sự yên tâm."
Lâm phi vui mừng cười nói.
Quay lại Vân Võ vương cung, Trương Nhược Trần ăn viên Huyết đan sau cùng, tiến vào không gian trong Thời Không tinh thạch lại bắt đầu tu luyện Long tượng bàn nhược chưởng.
Sau khi luyện đến sức cùng lực kiệt, hắn mới ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc.
"Mẫu thân phải chịu nhục nhã ở Lâm gia, sớm muốn gì ta cũng khiến Lâm gia trả lại gấp bội. Ba năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Xem ra cần phải tìm cơ hội hỏi thăm Vân nhi tỷ tỷ, đương nhiên hiện tại mục tiêu hàng đầu của ta là nhanh chóng đến Hoàng Cực cảnh trung kỳ."
Muốn nhảy đến Hoàng Cực cảnh trung kỳ nhất định phải sử dụng Tẩy tủy dịch.
Giá cả một phần Tẩy tủy dịch phải tốn ít nhất hai trăm mảnh ngân tệ mới có thể mua được.
Hai trăm mảnh ngân tệ không phải số lượng nhỏ với Trương Nhược Trần.
Hơn nữa, hắn tu luyện Cửu Thiên Minh Đế Kinh , muốn đột phá Hoàng Cực cảnh trung kỳ, hiển nhiên một phần Tẩy tủy dịch không đủ.
"Có rồi!"
Trương Nhược Trần vỗ trán một cái thầm mắng mình quá ngu, rõ ràng mình có được một bảo khố cực lớn, còn cả ngày hao tâm tốn sức vì kiếm ngân tệ.
Phải biết rằng đời trước hắn là nhi tử của Minh Đế, từng đọc rất nhiều công pháp và võ kỹ phẩm cấp cao, tất cả đều nhớ rõ trong đầu, tùy tiện lấy ra một bản công pháp tu luyện và võ kỹ tu luyện cũng có thể bán được giá trên trời.
Cửu Thiên Minh Đế Kinh và Long tượng bàn nhược chưởng đều là đồ vật cấp bậc thần công bảo điển của Côn Luân giới, tất nhiên không thể lấy ra buôn bán.
Trong trí nhớ của hắn còn có một vài công pháp và võ kỹ cấp thấp, tùy tiện lấy ra một bản cũng có thể tạo thành sự chấn động không nhỏ ở Vân Võ quận quốc.
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |