Thiên Tâm kiếm pháp 2
Trương Nhược Trần lập tức tìm giấy và bút mực, chép lại một bộ võ kỹ linh cấp "Thiên Tâm kiếm pháp".
Thiên Tâm kiếm pháp đã là võ kỹ phẩm cấp thấp nhất trong trí nhớ của Trương Nhược Trần.
Linh cấp hạ phẩm.
"Võ kỹ linh cấp hạ phẩm chắc được coi là võ kỹ đỉnh phong ở Vân Võ quận quốc, dù là gia tộc lớn như Lâm gia, đoán chừng võ kỹ cường đại nhất cũng là linh cấp hạ phẩm, hơn nữa nhiều nhất chỉ có một bộ làm tuyệt học trấn tộc."
Phải biết rằng, ở Vân Võ quận quốc có rất nhiều võ giả không có cơ hội tu luyện võ kỹ, dù là võ kỹ nhân cấp hạ phẩm cũng là bảo vật không tầm thường với bọn họ.
Giá cả thấp nhất của võ kỹ nhân cấp hạ phẩm cũng phải bán 300 ngân tệ, trong đó có một số võ kỹ nhân cấp hạ phẩm lợi hại còn có thể bán được 1000 ngân tệ trở lên, tán tu võ đạo bình thường căn bản không mua nổi, một số võ giả vì tranh đoạt một bản võ kỹ nhân cấp hạ phẩm còn không tiếc liều mạng với người ta.
Về phần võ kỹ linh cấp hạ phẩm, một khi bán ra ngoài, dù là gia chủ của những gia tộc lớn kia cũng rất thèm muốn, không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn mua võ kỹ về.
Có thêm một bản võ kỹ linh cấp, nội tình của gia tộc sẽ tăng lên một mảng lớn.
Sau khi viết xong cách tu luyện Thiên Tâm kiếm pháp, Trương Nhược Trần lại vẽ hình nhỏ của mỗi một chiêu kiếm pháp lên trang giấy.
Trương Nhược Trần ngưng tụ toàn bộ số chân khí ít ỏi trong thân thể đến ngòi bút, ngưng tụ toàn bộ chân khí và ý cảnh võ đạo vào trong đồ thức của kiếm chiêu.
Hao hết chân khí trong thân thể cũng chỉ vẽ xong một bức tranh.
Trương Nhược Trần lập tức ngồi xếp bằng vận chuyển Cửu Thiên Minh Đế Kinh , tu luyện đầy chân khí trong Khí trì, lại bắt đầu vẽ bức tranh thứ hai.
Tốn cả thời gian nửa ngày mới vẽ xong toàn bộ đồ thức 12 chiêu "Thiên Tâm kiếm pháp".
Mặc dù tu vi của hắn đã không còn nhưng tầm mắt vẫn còn, sự hiểu biết với võ đạo cũng còn, vẽ ra mỗi một chiêu kiếm pháp đều rất tinh diệu, không khác gì kiếm chiêu được vẽ ra phía trên "Thiên Tâm kiếm pháp" ban đầu.
"Dựa vào sự hiểu biết của ta với võ đạo, vẽ ra võ kỹ linh cấp hạ phẩm đã là cực hạn. Nếu muốn ta vẽ đồ lục võ kỹ linh cấp trung phẩm, đoán chừng cũng chỉ có thể vẽ ra một phần ba ý cảnh của võ kỹ linh cấp trung phẩm."
Võ kỹ bí tích không phải là thứ có thể tùy tiện in ấn và phục chế.
Dù người bình thường chép lại khẩu quyết và đồ thức kiếm chiêu của "Thiên Tâm kiếm pháp", vậy cũng chỉ là có hình dáng của nó, dù thành công tu luyện kiếm pháp cũng không có khả năng đạt tới uy lực kiếm pháp linh cấp hạ phẩm.
Đời trước Trương Nhược Trần là cường giả Thiên Cực cảnh đại viên mãn cũng chỉ có thể vẽ ra thần vận của kiếm pháp linh cấp hạ phẩm, hắn không vẽ được toàn bộ thần vận của những võ kỹ cao cấp khác.
"Chắc kiếm pháp linh cấp hạ phẩm có thể bán với một cái giá không tệ."
Trương Nhược Trần cũng không lập tức mang "Thiên Tâm kiếm pháp" đến võ thị, mà chờ đến khi trời tối mới đi về phía cửa cung.
"Cửu vương tử điện hạ, muộn vậy còn muốn xuất cung?"
Hai vị cấm vệ thủ vệ ở cửa cung nói.
Hai vị cấm vệ cũng biết Cửu vương tử và Lâm phi đã đến thiên điện, cũng có nghĩa bọn họ đã thất thế trong vương cung cho nên trên mặt bọn họ cũng không có vẻ cung kính, thậm chí còn không hành lễ với Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần cũng không phải Trương Nhược Trần hèn yếu trước kia, ánh mắt sắc bén liếc nhìn hai vị cấm vệ một chút, hơi ưỡn ngực nói: "Bổn vương tử muốn đến Lâm phủ tìm Nính San biểu muội, còn không lập tức mở cửa cung?"
Dù sao Trương Nhược Trần cũng là dòng dõi vương tôn quý tộc, đương nhiên hai vị cấm vệ sẽ không đắc tội hắn, bọn họ mở cửa cung ra, đưa mắt nhìn Trương Nhược Trần rời đi.
"Cứng rắn cái gì? Nếu hắn không phải nhi tử của Vân Võ quận vương đã sớm không biết chết bao nhiêu lần."
Một vị cấm vệ hừ lạnh nói một câu.
"Nghe nói vị nữ tử thiên tài Lâm gia Lâm Nính San kia sắp đính hôn với Thất vương tử, hắn còn chưa hết hy vọng, thật sự đủ ngu xuẩn."
Tên cấm vệ còn lại khinh thường nói.
Tất nhiên Trương Nhược Trần cũng không đi tìm Lâm Nính San thật, chỉ lấy một lý do xuất cung không để người ta nghi ngờ mà thôi.
Rời khỏi vương cung, Trương Nhược Trần lấy ra một chiếc áo choàng màu đen rộng rãi từ trong Thời Không tinh thạch, che khuất cả người bên trong áo choàng, đi vào vương thành đèn đuốc sáng trưng.
Trong bóng tối căn bản không có ai thấy rõ mặt hắn.
Không lâu sau Trương Nhược Trần đi qua từng đường phố phồn hoa, đi vào võ thị.
Những chỗ khác trong vương thành chỉ có thể coi là "tục thị", khu vực của "võ thị" chỉ chiếm một phần mười toàn bộ vương thành, lại là nơi phồn thịnh nhất trong Vân Võ quận thành.
Võ thị lại chia thành năm khu vực: đan thị, khí thị, thú thị, nô thị, trung tâm đấu giá.
Ở một mức độ nào đó, võ thị sẽ quyết định sự hưng suy của toàn bộ Vân Võ quận quốc, cho nên quận quốc quản lý võ thị vô cùng nghiêm ngặt.
Mỗi một người tiến vào võ thị đều phải đi qua quân sĩ, chỉ có võ giả hoặc là người có thân phận cao quý mới có tư cách tiến vào võ thị.
Đi vào võ thị, Trương Nhược Trần trực tiếp đi đến phòng đấu giá trung tâm.
Võ kỹ linh cấp hạ phẩm không phải thứ mà những cửa hàng bình thường có thể ăn được, chỉ có phòng đấu giá trung tâm, đấu giá cho những gia tộc lớn kia mới có thể tối đa hóa giá trị của võ kỹ.
Trương Nhược Trần vừa đi vào phòng đấu giá, một thị nữ ăn mặc sạch sẽ dung nhan xinh đẹp tiến lên đón, thấy Trương Nhược Trần mặc quần áo thần bí, nàng hoàn toàn không cảm thấy ngạc nhiên, vô cùng lễ phép nói: "Tiên sinh, ngươi cần trợ giúp gì?"
"Ta muốn gặp đại chấp sự trong phòng đấu giá trung tâm của các ngươi!"
Trương Nhược Trần hơi thay đổi giọng nói của mình một chút để lộ ra vẻ trầm ổn, nghe vào như một người trung niên ba, bốn mươi tuổi.
Đây rốt cuộc là ai? Vừa mở miệng đã muốn gặp đại chấp sự, xem ra lai lịch không nhỏ.
"Nô tỳ sẽ đi bẩm báo với đại chấp sự ngay, nhưng ngày thường đại chấp sự bận rộn nhiều việc, phải tiếp đón khách quý, chưa chắc đã có thời gian đi ra gặp ngươi. Ngươi chờ chút đã!"
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |