800 năm sau 2
Sáu thị vệ mặc khải giáp da lân đi theo sau lưng Bát vương tử thân thể cao lớn, lưng hùm vai gấu, hiển nhiên đều là tu sĩ võ đạo chiến lực cường đại, là cấm vệ vương cung.
Lâm phi nghe thấy tiếng động bên ngoài, sau khi trấn an cảm xúc của Trương Nhược Trần lại đóng cửa đi ra ngoài.
Nàng nhìn chằm chằm Bát vương tử đứng bên ngoài, hơi nhíu mày nói: "Bát vương tử điện hạ, nơi này là Ngọc Thấu cung, dù ngươi là vương tử cũng không thể xông loạn đi!"
Bát vương tử Trương Tể ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm phi, cất cao giọng nói: "Vương hậu có lệnh, tẩm cung của Lâm phi nương nương và Cửu đệ đổi thành 'Tử Di thiên điện'. Sau này chủ nhân của Ngọc Thấu cung là mẫu thân của bổn vương tử Tiêu phi nương nương."
Sắc mặt Lâm phi hơi thay đổi, nàng đã sớm đoán được ngày này sẽ đến nhưng lại không ngờ sẽ đến nhanh như vậy.
Lâm phi đau lòng mỉm cười, nói: "Vương hậu muốn đuổi mẫu tử chúng ta rời khỏi Ngọc Thấu cung nhanh vậy sao? Được! Ngày mai ta và Trần nhi sẽ dọn khỏi thiên điện."
Bát vương tử nói: "Thật xin lỗi! Mẫu thân nói đêm nay nàng muốn vào ở Ngọc Thấu cung. Mời Lâm phi nương nương dọn khỏi thiên điện ngay bây giờ!"
Lâm phi biết Trương Nhược Trần người yếu nhiều bệnh, không chịu được giày vò, giọng điệu có chút cầu xin nói: "Bát vương tử điện hạ, ngươi cũng biết Cửu đệ ngươi yếu ớt nhiều bệnh, đêm đã khuya, ngoài trời lạnh lẽo, chẳng may…"
Bát vương tử cười lạnh, hoàn toàn không khách sáo nói: "Lâm phi nương nương, trên đời này nhiều người đáng thương lắm nhưng không phải mỗi người đều đáng được thương tiếc. Cửu đệ đã người yếu nhiều bệnh, vậy còn sống trên đời làm gì?"
"Hắn là Cửu đệ của ngươi!"
Lâm phi còn muốn nói gì đó, cánh cửa sau lưng đột nhiên bị đẩy ra.
Trương Nhược Trần thân thể suy yếu, phải dùng tay chống vào khung cửa mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng, nhìn chằm chằm Bát vương tử cách đó không xa.
Thoạt nhìn thân thể hắn yếu ớt không thể ra gió, lại như ẩn chứa ý chí bất khuất, nói: "Đừng cầu xin bọn họ, bây giờ chúng ta sẽ dọn đi."
"Trần nhi, sao ngươi lại xuống giường? Trời đêm lạnh lẽo, còn không nhanh quay về."
Lâm phi vội vàng đi tới đỡ Trương Nhược Trần, sợ hắn nhiễm phong hàn.
Trương Nhược Trần cố chấp lắc đầu, nói: "Mẫu thân, chúng ta đừng cầu xin bất kỳ ai, sớm muộn cũng có một ngày… Chúng ta sẽ quay về đây!"
Lâm phi nhìn ánh mắt kiên định của Trương Nhược Trần, dường như cũng bị tâm trạng của hắn lây nhiễm, nước mắt rơi như mưa nhẹ gật đầu.
Lâm phi cũng đỡ Trương Nhược Trần, từng bước một rời khỏi Ngọc Thấu cung, ngoại trừ thị nữ bị Bát vương tử một chưởng đẩy ngã gãy tay ra, những người hầu khác đều không đi theo bọn họ rời khỏi Ngọc Thấu cung.
Tất cả mọi người cũng nhận ra Lâm phi và Cửu vương tử đã hoàn toàn thất thế, trong quận vương phủ khó có nơi cho bọn họ sống yên ổn.
Lúc đầu bọn họ cũng là người hầu của Ngọc Thấu cung, hiện tại tất nhiên sáng suốt lựa chọn ở lại Ngọc Thấu cung, toàn bộ đều đi nịnh nọt vị chủ nhân mới Bát vương tử này.
Tử Di thiên điện vốn là chỗ ở của vương phi thất sủng, vô cùng vắng vẻ, lá rụng đầy đất như đã lâu không có người ở.
Đêm đã sâu, gió lạnh đìu hiu.
Trương Nhược Trần ngồi trên ghế đá lạnh băng, trên thân thể gầy yếu quấn một chiếc áo ngoài nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
"Nhục thân này quá yếu ớt, chỉ có tu luyện võ đạo mới có thể khiến thân thể dần cường tráng hơn. Nếu không, dù hiện tại ta là nhi tử quận vương vẫn chỉ có thể bị người ta sắp xếp."
Trương Nhược Trần thầm nghĩ trong lòng.
800 năm trôi qua, Trương Nhược Trần cũng không biết bây giờ mình có thể đi đâu? Trời cao đã sắp xếp cho hắn sống lại trong thân thể này, dù là vì tương lai trả thù Trì Dao nữ hoàng hay vì vị mẫu thân chăm sóc mình cẩn thận kia, hắn đều phải trở nên cường đại.
Hôm nay chịu nhục nhã và lạnh nhạt hoàn toàn là vì mình quá yếu ớt, không cách nào phản kháng, không cách nào nắm giữ vận mệnh của mình, thậm chí chỗ ở của mình cũng bị người khác chiếm mất.
Muốn có được sự tôn trọng của người khác, muốn lấy được hoàn cảnh ở lại ấm áp thoải mái dễ chịu, nhất định phải trở thành một tên võ giả, chứng minh năng lực của mình.
Ở Côn Luân giới, muốn trở thành một tên võ giả nhất định phải mở ra "ấn ký Thần Vũ" trước.
Cái gọi là "ấn ký Thần Vũ" cũng là thần linh ban thưởng để nhân loại có tư cách tu luyện võ đạo, người không mở ra "ấn ký Thần Vũ" vĩnh viễn tu luyện không ra chân khí, không cách nào trở thành cường giả trong thiên địa này.
Trương Nhược Trần đã 16 tuổi, vẫn chưa mở ra "ấn ký Thần Vũ".
Qua 16 tuổi sẽ bỏ lỡ độ tuổi tốt nhất để tu võ, dù mở ra "ấn ký Thần Vũ" cũng không có khả năng lấy được thành tựu lớn đến mức nào.
Cùng là nhi tử của Vân Võ quận vương, vì sao Bát vương tử có thể tài trí hơn người? Có thể đuổi Trương Nhược Trần và Lâm phi ra khỏi Ngọc Thấu cung?
Cũng vì lúc Bát vương tử 10 tuổi đã mở ra "ấn ký Thần Vũ", hiện tại đã là võ giả trẻ tuổi Hoàng Cực cảnh hậu kỳ.
"Chỉ cần để ta mở ra 'ấn ký Thần Vũ', ta có thể tu luyện Cửu Thiên Minh Đế Kinh . Lấy sự huyền diệu của Cửu Thiên Minh Đế Kinh , dù ta bỏ lỡ tuổi tác tu luyện tốt nhất vẫn có khả năng đuổi kịp thiên tài khác, lại trở thành một tên cường giả võ đạo."
Cửu Thiên Minh Đế Kinh là bảo điển chí cao khi Minh Đế tu luyện, ngoại trừ Minh Đế cũng chỉ có Trương Nhược Trần biết pháp quyết tu luyện hoàn chỉnh của Cửu Thiên Minh Đế Kinh .
"Ngày mai là đại điển tế tự, hy vọng sẽ được thần linh công nhận, mở ra 'ấn ký Thần Vũ'."
Trương Nhược Trần siết chặt nắm đấm, tràn ngập khát vọng với việc mở ra "ấn ký Thần Vũ".
Sau khi Lâm phi dọn dẹp gọn gàng căn phòng liền đi tới đỡ Trương Nhược Trần: "Trần nhi, ngươi nhanh nghỉ ngơi sớm chút đi! Ngày mai còn phải đi tham gia đại điển tế tự."
"Mẫu thân yên tâm, ngày mai ta chắc chắn có thể mở ra 'ấn ký Thần Vũ'!"
Trương Nhược Trần nói.
"Ừm! Mẫu thân tin tưởng ngươi!"
Lâm phi nhìn Trương Nhược Trần một lúc lâu, trong lòng khẽ thở dài.
Thật ra nàng căn bản không có bất kỳ hy vọng nào với việc Trương Nhược Trần mở ra "ấn ký Thần Vũ", dù sao Trương Nhược Trần đã 16 tuổi, qua 16 tuổi gần như không có khả năng mở ra ấn ký Thần Vũ nữa.
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |