Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Huyền các 2

Phiên bản Dịch · 1305 chữ

Hàm Tử khẽ nói: "Trương thiếu gia, ngươi thật sự muốn đến chỗ lão bản nương mua binh khí sao? Lão bản nương có thể câu hồn nam nhân! Trương thiếu gia, ngươi là nam nhân sao?"

"Ách… Ta cũng chỉ là nam hài tử!"

Trương Nhược Trần nói.

Hàm Tử thở dài một hơi, nói: "Vậy thì quá tốt rồi!"

Dáng vẻ Hàm Tử trắng trắng mập mập, trên đầu buộc một túm tóc tết vểnh lên trời, mọc hai cái tai chiêu phong, con mắt nhỏ như hạt đậu nành.

Trương Nhược Trần hơi tò mò, nói: "Ngươi nói lão bản nương có thể câu hồn nam nhân, chẳng lẽ dáng vẻ của lão bản nương rất xinh đẹp?"

Hàm Tử nhẹ gật đầu, nói: "Tất nhiên dáng vẻ của lão bản nương rất đẹp, đúng là quốc sắc thiên hương, cảm giác rất mê hoặc, một ánh mắt nhìn sang cũng khiến trái tim nhỏ của người ta nhảy lên thình thịch, liếc nhìn nàng một cái cũng khiến người ta đỏ mặt tim nhảy loạn. Nhưng ngươi không biết đâu, lão bản nương từng gả cho bảy lão bản."

"Gả cho bảy lão bản?"

Trương Nhược Trần hơi ngạc nhiên.

Hàm Tử lại nói: "Đúng vậy! Bảy lão bản đều đã chết, tất cả đều chết vào đêm động phòng hoa chúc."

Trương Nhược Trần nói: "Sau khi bảy lão bản chết, sản nghiệp của bọn họ thì sao?"

"Tất nhiên đều thuộc về lão bản nương! Ngay cả chưởng quỹ nhà chúng ta cũng chỉ làm công cho lão bản nương thôi."

Hàm Tử khẽ nói: "Lão bản nương đúng là Thiên sát cô tinh, sứ giả câu hồn chuyển thế, hồ ly thành tinh, bất kỳ nam nhân nào gặp nàng đều rất khó sống quá ba ngày. Cũng may chúng ta đều là nam hài tử, chắc sẽ không bị nàng câu mất hồn."

Trương Nhược Trần nhẹ gật đầu, nói: "Hy vọng vậy!"

Khí thị cũng có một tòa Thanh Huyền các, xây dựng to lớn hoa lệ, có thể nói là kiến trúc mang tính biểu tượng của khí thị.

Hàm Tử lấy ra một tấm lệnh bài lớn khoảng bàn tay từ trong túi áo, đưa cho thị vệ trông coi Thanh Huyền các, liền dẫn Trương Nhược Trần đi vào trong viện.

Trong viện, một vị thị nữ đi vào trong đình nghỉ mát treo màn màu trắng, khom người cúi đầu nói: "Tổng đà chủ, Mặc Hàn Lâm giới thiệu một vị khách đến, hắn hy vọng ngươi có thể đích thân gặp một lần."

Nữ nhân kia mặc váy dài thêu phượng màu đỏ chót, ngồi ở chính giữa đình nghỉ mát, búi tóc cao cao, trên đầu cắm ba cây trâm màu vàng óng, một đôi mắt đẹp sáng ngời, bờ môi đỏ hồng, làn da vô cùng mịn màng, trước ngực là một cặp núi to tròn co dãn, tuy có một tấm lụa mỏng che khuất nhưng vẫn có thể thấy được hình dáng kiêu ngạo.

Thoạt nhìn mới 27, 28 tuổi, trên người không có chỗ nào không lộ ra vẻ phong tình mê người.

Nàng là lão bản nương Thanh Huyền các, Tần Nhã.

Đôi mắt Tần Nhã hơi nhếch lên, cười nói: "Mặc Hàn Lâm giới thiệu khách đến, chẳng lẽ là trưởng lão tông môn nào đó? Hoặc là gia chủ gia tộc nào đó? Vẫn là thôi đi! Hôm nay ta hơi mệt mỏi, không gặp người nữa!"

Thị nữ lắc đầu, nói: "Đều không phải, chỉ là một thiếu niên trông khoảng 16, 17 tuổi."

"Hả?"

Tần Nhã thấy hơi ngạc nhiên, nói: "Ngày thường Mặc Hàn Lâm làm việc rất đáng tin, sao hôm nay lại làm ra chuyện hồ đồ như thế?"

Thị nữ nói: "Xưa nay Mặc Hàn Lâm không làm chuyện hồ đồ, hắn giới thiệu người tới, chắc chắn không phải người bình thường."

Tần Nhã nhẹ gật đầu, đôi mắt híp thành một đường thẳng, cười nói: "Hình như đây là một việc rất thú vị! Ta đột nhiên không biết mệt nữa, đi xem rốt cuộc thiếu niên kia có lai lịch gì? Ha ha!"

Trương Nhược Trần ngồi trong phòng khách quý, cầm một chén trà lưu ly điêu khắc có vẻ vô cùng bình tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi.

Hàm Tử cũng tùy tiện ngồi trên một cái ghế phía dưới, há to miệng uống trà, ngay cả lá trà cũng bị uống vào trong miệng, không ngừng khen ngợi trà ngon.

Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Sau đó, Tần Nhã và hai vị thị nữ đi vào từ bên ngoài.

Hàm Tử lập tức đặt chén trà xuống, nhảy lên từ trên ghế như là chuột thấy mèo rất cung kính hành lễ với Tần Nhã, khẽ nói: "Bái kiến lão bản nương."

Tần Nhã đi qua bên cạnh Hàm Tử, nhìn thoáng qua Trương Nhược Trần, chỉ thấy thiếu niên kia vẫn bình tĩnh tự nhiên ngồi ở chỗ đó, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh có một loại trưởng thành và trầm ổn mà người đồng lứa không có được.

Cùng lúc đó, Trương Nhược Trần cũng nhìn thoáng qua Tần Nhã, đánh giá đối phương, trong lòng có mấy phần kinh diễm, quả nhiên là một nữ tử yêu diễm rung động lòng người, nếu nàng đi dụ dỗ nam nhân, e rằng trong mười nam nhân sẽ có chín người ngã trong tay nàng.

Cũng may tinh thần lực của Trương Nhược Trần cường đại, chịu sự dụ dỗ của sắc đẹp cũng không lớn, nói thẳng vào vấn đề: "Lão bản nương, tin tưởng ngươi cũng biết ta đến mua sắm một nhóm binh khí, dẫn ta đến kho binh khí của các ngươi đi!"

Tần Nhã đi về phía Trương Nhược Trần, mỗi một bước đi cặp núi non căng tròn trước ngực sẽ rung lên một cái, đơn giản là sóng lớn dao động, hương diễm bức người.

Nàng mắt ngọc mày ngài cười nói: "Trương thiếu gia, ngươi dự định mua loại binh khí gì? Trong lòng nô gia cũng phải có chút cân nhắc, đúng không?"

"Kiếm! Tốt nhất là kiếm cấp bậc 'Chân Vũ bảo khí'!"

Trương Nhược Trần ngửi được mùi hương nhàn nhạt mê người, đó là mùi thơm cơ thể Tần Nhã khiến người ta đặc biệt mê say.

Hương thơm vô cùng mê người này khiến người ta tràn ngập ảo tưởng, nhưng lại không dung tục.

Thật sự là một yêu nữ mê người!

Lần đầu tiên Tần Nhã gặp một nam nhân có thể giữ vững bình tĩnh ở trước mặt nàng, huống hồ đối phương vẫn chỉ là một thiếu niên, tâm tính thiếu niên không phải là lúc yếu đuối nhất? Là lúc không chịu được dụ dỗ nhất sao?

Ánh mắt Trương Nhược Trần trong sáng, không có chút dâm tà.

"Chẳng trách Mặc Hàn Lâm muốn ta đích thân gặp hắn một lần, đúng là lợi hại, thiếu niên bình thường đâu có tinh thần lực kiên định như vậy?"

Tần Nhã nhẹ gật đầu, cảm thấy Trương Nhược Trần càng thú vị hơn, cười nói: "Trong kho binh khí của nô gia đúng là có rất nhiều kiếm cấp bậc 'Chân Vũ bảo khí'. Trương thiếu gia đã là khách quý của Thanh Huyền các, nô gia sẽ đích thân dẫn Trương thiếu gia đến kho binh khí."

Hàm Tử mập mạp đứng sau lưng Tần Nhã lắc đầu nguầy nguậy với Trương Nhược Trần, ánh mắt kia như đang nói, huynh đệ, tuyệt đối đừng một mình đi theo lão bản nương đến khi binh khí, nàng sẽ ăn ngươi không còn sót cả xương.

Bạn đang đọc Vạn Cổ Thần Đếㅤ của Phi Thiên Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.