Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tần Nhã

Phiên bản Dịch · 1308 chữ

Tất nhiên Trương Nhược Trần thấy được ánh mắt của Hàm Tử, như có điều suy nghĩ, nói: "Được! Đa tạ lão bản nương dẫn đường. Mời!"

Tần Nhã ngực nở mông cong, vòng eo mảnh khảnh như cành liễu, nàng đi ở phía trước Trương Nhược Trần phác họa ra đường cong duyên dáng, khe mông vặn vẹo, mái tóc dài như thác nước lắc lư ở trên lưng, mỗi một bước đi bờ mông nở nang sẽ nhẹ nhàng vểnh lên động một cái.

Dù chỉ là một bóng lưng cũng có thể khiến người ta không thể dời mắt.

Chẳng trách Hàm Tử lại sợ nàng như vậy.

Nữ nhân này, nếu là người dịu dàng ngoan ngoãn chắc chắn khiến nam nhân cực kỳ yêu thích, nhưng nàng không dịu dàng ngoan ngoãn chắc chắn sẽ khiến rất nhiều nam nhân sợ hãi.

Có thể khắc chết bảy vị tướng công, đồng thời nắm giữ tài phú kếch xù trong võ thị, loại nữ tử này sao có thể dịu dàng ngoan ngoãn?

Trương Nhược Trần cố gắng không chế ánh mắt của mình, cố gắng không nhìn vào Tần Nhã.

"Gặp qua lão bản nương!"

Hai hàng thị vệ trấn thủ bên ngoài cửa lớn kho binh khí lập tức quỳ một chân xuống, ánh mắt của bọn họ đều nhìn xuống mặt đất không chớp mắt chút nào, không dám liếc nhìn Tần Nhã lấy một cái.

Tất cả bọn họ đều sợ hãi như người đứng trước mặt bọn họ cũng không phải một vị mỹ nhân tuyệt sắc, mà là một vị sứ giả câu hồn.

Chỉ có Tần Nhã và Trương Nhược Trần đi vào kho binh khí, những người khác đều ở lại bên ngoài.

Thấy Trương Nhược Trần đi theo Tần Nhã vào cánh cửa lớn tĩnh mịch, Hàm Tử lắc đầu thở dài một hơi, đã dự đoán được kết cục của Trương Nhược Trần.

Những vị khách một mình đi theo lão bản nương vào kho binh khí, chỉ cần là nam nhân thì không có một ai có thể hoàn chỉnh đi ra từ trong kho binh khí.

Có người bị chém đứt tay, có người biến thành thái giám, có người bị móc mắt, còn có người ngay cả đầu cũng không còn!

Cũng không phải lão bản nương cố ý muốn thương tổn bọn họ, mà là những người kia không quản được tay của mình, không quản được nửa người dưới của mình, cứ muốn đụng chạm vào lão bản nương.

Thật ra mỗi một lần lão bản nương mới là người bị hại, nàng không thể không mạnh mẽ phản kháng, cho đối phương một bài học.

Chính vì nguyên nhân này, những người bị lão bản nương chặt đứt tay, móc mắt, biến thành thái giám căn bản không dám lộ ra ngoài.

Đối với loại người có mặt mũi như bọn họ, một khi chuyện này lan truyền ra ngoài cũng quá mất mặt!

Kho binh khí Thanh Huyền các rất to lớn, chia thành từng phòng nhỏ, có phòng kiếm, phòng đao, phòng thương, phòng chùy, phóng phù… Trong đó phòng kiếm có quy mô lớn nhất.

Ở Vân Võ quận quốc, phần lớn vỏ giả đều thích dùng kiếm làm binh khí.

Vũ khí chia thành "phàm khí" và "Chân Vũ bảo khí".

Phàm khí là binh khí cho người bình thường sử dụng.

Chân Vũ bảo khí là binh khí cho võ giả sử dụng, cũng chỉ có võ giả mới có thể phát huy ra uy lực chân chính của Chân Vũ bảo khí.

Căn cứ vào phẩm cấp tài liệu chế tạo binh khí, số lượng minh văn trong Chân Vũ bảo khí, có thể chia Chân Vũ bảo khí thành chín cấp.

Chân Vũ bảo khí nhất giai phẩm cấp thấp nhất.

Chân Vũ bảo khí cửu giai phẩm cấp cao nhất.

Trương Nhược Trần vừa đi vào phòng kiếm đã cảm giác được một trận dao động kỳ lạ, trận dao động này phát ra từ một thanh kiếm gãy đặt trong xó xỉnh.

Thân của thanh kiếm gãy này rộng khoảng một bàn tay, tuy mũi kiếm đã chặt đứt nhưng thân kiếm vẫn dài bốn thước.

Thoạt nhìn kiếm thể giản dị tự nhiên, thậm chí thân kiến còn xuất hiện từng vết rỉ sét.

"Trầm… Uyên…"

Thấy thanh kiếm gãy này, cả người Trương Nhược Trần đều hơi ngơ ngác, lập tức bước nhanh tới.

Tần Nhã cười nói: "Trương thiếu gia có tầm mắt thật tốt, đó là một thanh cổ kiếm có lịch sử gần ngàn năm, vô cùng nặng nề, sắc bén lạ thường. Tài liệu luyện kiếm cũng rất đặc thù, đến nay chưa có Giám bảo sư nào có thể giám định ra nó được chế tạo từ kim loại gì."

"Nếu nó không bị hư hao, ít nhất cũng phải là Chân Vũ bảo khí thất giai, thậm chí phẩm cấp cao hơn."

"Đáng tiếc! Một thanh bảo kiếm tốt như vậy lại bị chém đứt, ngay cả minh văn trong thân kiếm cũng đứt gãy toàn bộ. Chuôi kiếm này ngoại trừ hơi sắc bén thì không có giá trị gì khác. Nếu Trương thiếu gia muốn mua, nô gia sẽ lấy giá Chân Vũ bảo khí nhất giai bán cho ngươi."

"Bao nhiêu tiền?"

Trương Nhược Trần chậm rãi nhấc thanh kiếm gãy vô cùng nặng nề này lên, cầm ở trong tay, nhẹ nhàng lau đi một lớp rỉ ở trên chuôi kiếm, dưới vết rỉ lộ ra hai chữ cổ "Trầm Uyên".

Trầm Uyên cổ kiếm.

Tần Nhã thấy hình như Trương Nhược Trần rất yêu thích thanh kiếm gãy này, trong lòng không khỏi thấy hơi hối hận, dù Chân Vũ bảo khí nhất giai có đắt đi nữa cũng chỉ có thể bán được 500 ngân tệ, còn không bằng giá trị của một viên tkf.

"1000 ngân tệ."

Nàng nâng giá cả lên rất nhiều.

"Mua!"

Trương Nhược Trần rất dứt khoát nói.

Đừng nói là 1000 ngân tệ, dù là một 1 vạn ngân tệ thì Trương Nhược Trần cũng phải mua lại Trầm Uyên cổ kiếm.

Bởi vì thanh cổ kiếm này cũng là thanh kiếm mà hắn sử dụng vào tám năm trăm trước.

Lúc trước Trì Dao công chúa, hiện tại là Trì Dao nữ hoàng đã tặng kiếm này cho hắn.

"Người vong, kiếm cũng vong. Ta đã sống lại lần nữa, kiếm cũng nên sống lại! Trầm Uyên, ta sẽ để ngươi rửa sạch rỉ sét, tái hiện ánh sáng."

Trương Nhược Trần vuốt ve Trầm Uyên cổ kiếm như đang vuốt ve người yêu của mình, ánh mắt vô cùng mê ly.

Đây chính là duyên giữa kiếm và người!

Tần Nhã lại hơi im lặng, rốt cuộc người này có phải nam nhân không? Rõ ràng có một vị đại mỹ nhân sống động hoạt bát đang đứng trước mặt hắn, hơn nữa còn là cô nam quả nữ ở trong kho binh khí nhưng hắn lại ôm chặt thanh kiếm gãy kia.

Chẳng lẽ một thanh kiếm gãy còn đẹp mắt hơn nàng?

Phải biết rằng, nếu những nam nhân khác một mình theo nàng vào kho binh khí, chắc chắn sẽ nhào vào nàng.

Tuy Tần Nhã rất chán ghét những nam nhân kia, trực tiếp ra tay chặt tay, móc mắt, cắt đứt mệnh căn của bọn họ, nhưng cũng không nghĩa nàng không thích nam nhân điên cuồng vì nàng, biến thành sắc quỷ đói khát vì nàng.

Nàng rất hưởng thụ quá trình trêu chọc nam nhân đến dục hỏa đốt người, sau đó lại vô tình ra tay khiến bọn họ tỉnh táo, khiến bọn họ khóc không ra nước mắt.

Bạn đang đọc Vạn Cổ Thần Đếㅤ của Phi Thiên Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.