Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất giai thượng đẳng 3

Phiên bản Dịch · 1305 chữ

Vương hậu cười nói: "Đại vương hồ đồ! Lấy thiên phú hiện tại của Lâm Nính San, sao có thể để ý Cửu vương tử? Hai người bọn họ đã không phải người cùng một thế giới, e rằng tương lai sự chênh lệch chỉ có thể càng ngày càng lớn."

"Lấy thiên phú của nàng, dù làm một vị trắc phi của Thất vương tử, tin tưởng nàng cũng bằng lòng. Lâm gia cũng chắc chắn không buông tha cơ hội nịnh nọt Thất vương tử này.

Vân Võ quận vương cũng khẽ gật đầu, không thể không thừa nhận thiên phú của Cửu vương tử thật sự kém Lâm Nính San rất xa, đây cũng là chuyện không có cách nào khá!

Ở giới võ đạo, kết hợp nam mạnh nữ yếu vô cùng phổ biến.

Nhưng kết hợp nữ mạnh nam yếu, nếu chênh lệch quá lớn dù với nhà nam hay với nhà gái đều không phải là một chuyện tốt!

Sau đó người đi vào võ trường kiểm tra lực lượng là Trương Nhược Trần.

"Cửu đệ, ngươi cũng nên cẩn thận, đừng bị đá lớn đè gãy eo."

Bát vương tử đứng ở một bên, ánh mắt âm u lạnh lẽo cười khẩy.

Bên ngoài võ trường vương tộc, một vị võ giả khinh thường nói: "Cửu vương tử tham gia kiểm tra cuối năm cũng là tự rước lấy nhục, thời gian ba tháng quá ngắn ngủi, muốn hoàn thành tẩy tủy trùng mạch rất khó, muốn nhấc bàn đá 100 cân, gần như là việc không thể nào."

"Tiểu quận chúa mới 6 tuổi đã nhấc được bàn đá 100 cân, hiện tại Cửu vương tử đã 16 tuổi, không cần đoán cũng biết hắn chắc chắn không nhấc nổi bàn đá. Đây mới thật sự là mất mặt!"

"So với đi ra chịu mất mặt, hắn không nên tham gia kiểm tra cuối năm."

Trương Nhược Trần căn bản không để ý đến những tiếng bàn tán kia, ánh mắt có vẻ vô cùng bình tĩnh, không chút dao động đi vào bên trong võ trường.

Lúc Trương Nhược Trần đi vào cũng là lúc Lâm Nính San quay về.

Lúc cách năm bước, hai người đồng thời dừng lại, nhìn chằm chằm đối phương.

Lâm Nính San nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần một lúc, lắc đầu thở dài: "Biểu ca, ngươi không nên tham gia kiểm tra cuối năm, lấy tư chất của ngươi, dù hoàn thành tẩy tủy trùng mạch cũng không có khả năng nhấc bàn đá 100 cân. Ngươi làm vậy không chỉ tự làm mình xấu mặt, Lâm phi nương nương và vương tộc cũng mất mặt. Cần gì chứ?"

Trương Nhược Trần nhướn mày, nói: "Nính San biểu muội, ngươi thật sự rất ưu tú, thiên phú tư chất không tệ, nhưng cũng không thể bỡn cợt người khác không đáng một đồng?"

Lâm Nính San nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, trong mắt càng nhiều hơn mấy phần thất vọng: "Vì sao ngươi không nghe lợt lời khuyên nhủ? Đối với ngươi, bình thường sống hết một đời mới là lựa chọn tốt nhất. Vì sao lại muốn tu võ? Ngươi căn bản không thích hợp đi con đường này!"

Vốn dĩ nể tình khi còn bé Trương Nhược Trần là bạn chơi thân với mình, bàng mới khuyên Trương Nhược Trần đừng tự rước lấy nhục.

Nhưng Trương Nhược Trần rất cố chấp, cũng không xem mình có bao nhiêu trọng lượng?

Đối với loại người không biết tự lượng sức mình lại không nghe người ta khuyên nhủ này, Lâm Nính San cũng không thể nói gì hơn, chỉ cảm thấy Trương Nhược Trần quá ngu xuẩn.

"Ngươi tự bảo trọng!"

Lâm Nính San hất cái cằm trắng như tuyết lên, đi ra bên ngoài võ trường.

Hai người lướt qua nhau.

Lâm Nính San rời khỏi võ trường, nhận lấy sự theo đuổi và khen ngợi của vô số võ giả trẻ tuổi, như sao vây quanh trăng sáng vây nàng ở chính giữa.

Nàng gần 15 tuổi đã có thể nhấc được bàn đá nặng ngàn cân, hơn nữa còn có thể ném bàn đá ra xa 15m, lực lượng này khiến rất nhiều võ giả lớn tuổi hơn nàng đều thấy mặc cảm.

Hơn nữa dáng vẻ của nàng còn xinh đẹp như vậy, là một trong tứ đại mỹ nhân tuổi trẻ của Vân Võ quận quốc, chắc chắn sẽ trở thành thiên chi kiêu nữ được vạn người quan tâm.

"Chúc mừng Lâm gia chủ, Lâm gia lại xuất hiện một vị thiên tài. Lấy thiên phú tư chất của Lâm tiểu thư, toàn bộ thế hệ trẻ tuổi ở vương thành, chỉ sợ không có mấy người có thể so sánh."

Một vị võ đạo có tên tuổi trong vương thành khen ngợi.

Vương gia chủ nói: "Nghe nói Lâm tiểu thư sắp đính hôn với Thất vương tử, đúng là trai tài gái sắc!"

Lâm Phụng Tiên nghe mọi người nịnh nọt, tất nhiên cũng rất thoải mái.

Đương nhiên cũng rất nhiều người nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần đứng trong võ trường, phần lớn mọi người đều nở nụ cười trêu tức.

Chỉ cần là gia tộc có chút quan hệ với vương tộc đều có sự hiểu biết nhất định với vị Cửu vương tử người yếu nhiều bệnh này.

Thất vương tử thiên phú tư chất tuyệt đỉnh và Cửu vương tử giống phế vật đơn giản là hai thái cực, khiến người ra không thể tin được rõ ràng bọn họ đều là nhi tử của Vân Võ quận vương, sự chênh lệch của hai người quá xa, một người là long, một người là trùng.

Có thể nói, mọi người thấy Cửu vương tử tham gia kiểm tra cuối năm cũng là một chuyện cười.

Đương nhiên Tần Nhã ngồi bên ngoài võ trường vương tộc lại không nghĩ như vậy, thấy Trương Nhược Trần đi vào võ trường, cuối cùng nàng như một người đã ngủ đủ, mở to đôi mắt xinh đẹp.

"Thật khiến người ta chờ mong!"

Nàng để lộ ra đường cong mê người.

Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của đám người, Trương Nhược Trần đi đến trước chiếc bàn đá thứ nhất, dừng bước.

Lúc này, bên ngoài võ trường vang lên tiếng cười lớn.

Đã 16 tuổi lại chỉ có thể lựa chọn chiếc bàn đá thứ nhất để kiểm tra lực lượng của mình, còn có việc gì càng buồn cười hơn sao?

Ngoại trừ Bát vương tử tỏ vẻ mỉa mai, sắc mặt mấy vị vương tử và quận chúa khác đều tái nhợt, bọn họ cảm thấy Trương Nhược Trần đang làm vương tộc mất mặt, khiến bọn họ không còn mặt mũi.

Trương Nhược Trần dừng lại bên cạnh chiếc bàn đá thứ nhất một lát liền đi đến chiếc bàn đá thứ hai, tiếp theo đi đến chiếc bàn đá thứ ba…

"Hắn đang làm gì?"

Mọi người tỏ ra khó hiểu.

Trương Nhược Trần đi đến trước chiếc bàn đá thứ mười, cuối cùng đã dừng bước.

"Cái gì? Hắn muốn nâng chiếc bàn đá thứ mười? Cũng quá không biết tự lượng sức mình! Nếu ta nhớ không nhầm, ba tháng trước hắn vừa mở ra ấn ký Thần Vũ."

Bát vương tử hừ lạnh một tiếng, nói: "Lấy thiên phú tư chất của hắn, dù tu luyện ba mươi năm cũng không có khả năng nhấc bàn đá nặng ngàn cân lên. Ngu xuẩn!"

Lâm Nính San cũng nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần đứng bên cạnh chiếc bàn đá thứ mười, nhẹ nhàng lắc đầu.

Ánh mắt của mọi người cũng tập trung vào Trương Nhược Trần.

Bạn đang đọc Vạn Cổ Thần Đếㅤ của Phi Thiên Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.