Rung động
"Oanh!"
Trương Nhược Trần đạp một chân xuống mặt đất, một luồng chân khí cuộn trào truyền đến từ mặt đất dưới bàn chân, sóng khí lấy bàn chân của hắn làm trung tâm lan ra bốn phương tám hướng.
Chân khí chấn động, chiếc bàn đá nặng ngàn cân này lập tức bay lên cao hơn một mét.
Trương Nhược Trần đưa một tay ra, động tác mây bay nước chảy đỡ được chiếc bàn đá to lớn đường kính ba mét, dùng năm ngón tay chống đỡ như bưng một cái đĩa dễ dàng nâng cái bàn đá qua đỉnh đầu.
Thấy cảnh này, toàn bộ Vương tộc võ trường lập tức yên tĩnh lại, rất nhiều người đều quên hít thở.
Trương Nhược Trần đứng nghiêm như một cây thương, giơ lên chiếc bàn đá nặng ngàn cân như không dùng bất kỳ lực lượng nào, có vẻ vô cùng nhẹ nhõm.
"Điều này… Điều này sao có thể?"
Sắc mặt Bát vương tử trở nên trắng bệch, bờ môi hơi run rẩy.
Những vương tử và quận chúa kia cũng trợn mắt há hốc mồm, đầu óc trống rỗng, không thể tin được thiếu niên đứng trong sân lại là Cửu vương tử.
Lúc mọi người còn đang khiếp sợ, Trương Nhược Trần đột nhiên đánh một quyền vào phía dưới bàn đá.
"Oanh!"
Bàn đá nặng ngàn cân bị đánh bay lên, bay cao tròn năm mét.
Sau đó, bàn đá lại lấy tốc độ nhanh hơn rơi xuống.
Lực đánh cực nhanh, cộng thêm trọng lượng của chiếc bàn đá này, lực đánh lần này tuyệt đối vượt xa ngàn cân.
Thế nhưng Trương Nhược Trần lại vững vàng đỡ được bàn đá, sau đó hắn dùng một tay nâng bàn đá, vô cùng vững vàng, vô cùng chậm chạp, nhẹ nhàng đặt bàn đá xuống mặt đất.
"Oanh!"
Toàn bộ Vương tộc võ trường đều vỡ tổ!
Tất cả mọi người không thể tin được tình cảnh trước mắt, vừa rồi Trương Nhược Trần thể hiện thân thủ, tuyệt đối khiến người ta chấn động hơn lực lượng do Lâm Nính San thể hiện ra.
Hắn mới 16 tuổi, hơn nữa ba tháng trước vừa mở ra ấn ký Thần Vũ.
Căn bản là chuyện không có khả năng xảy ra, lại xảy ra ngay trước mắt mọi người.
"Hắn… Lực lượng của hắn… Sao lại mạnh như vậy?' Lâm Nính San cắn chặt môi dưới, đôi mắt nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần.
Kết quả như vậy thật sự khiến nàng khó mà chấp nhận.
Lâm Phụng Tiên cũng bị dọa sợ, nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần đứng ở trong sân, cả người như hóa đá.
Võ giả trẻ tuổi bình thường chỉ có thể nhìn ra Trương Nhược Trần có lực lượng cường đại, nhưng trong lòng những võ giả có tu vi cao thâm càng thêm hoảng sợ.
Đầu tiên Trương Nhược Trần giẫm một chân xuống mặt đất lại có thể đánh bàn đá nặng ngàn cân rời khỏi mặt đất hơn một mét, cũng không phải thật sự là lực lượng phản chấn.
Mà là hắn quán chú chân khí trong thân thể xuống lòng đất, chân khí hóa thành từng tầng gợn sóng đánh vào dưới đáy bàn đá.
Sau khi từng tầng gợn sóng xếp chồng mới đánh bàn đá bay lên.
Nếu dựa vào lực lượng phản chấn đánh bàn đá ngàn cân bay lên, dù là Hoàng Cực cảnh đại viên màn cũng không có khả năng làm được.
Năng lực khống chế chân khí của hắn đơn giản là vô cùng tinh diệu, tinh tế tỉ mỉ, khiến rất nhiều cường giả võ đạo lớn tuổi hơn cảm thấy sợ hãi than thở, hơi mặc cảm.
Tiếp theo, bàn đá nặng ngàn cân rơi xuống từ không trung năm mét, lực đánh này đáng sợ đến mực nào, căn bản không phải võ giả Hoàng Cực cảnh có thể đỡ được.
Nhưng Trương Nhược Trần vẫn sử dụng chân khí hóa thành từng tầng gợn sóng đụng vào dưới đáy bàn đá, triệt tiêu lực rơi xuống của bàn đá.
Cũng chính vì vậy, hắn có thể vững vàng đỡ được bàn đá.
Thủ đoạn này cũng chỉ có cường giả võ đạo tầm mắt cao siêu chân chính mới có thể nhìn ra được, chính vì nhận ra manh mối trong đó nên cường giả võ đạo có mặt mới thấy ngạc nhiên, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Năng lực khống chế chân khí của Cửu vương tử tinh diệu hơn rất nhiều võ giả Huyền Cực cảnh.
Một vị kỳ tài võ học ra đời!
Trương Nhược Trần rời khỏi võ trường, lúc đi ngang qua bên cạnh Lâm Nính San, ánh mắt Lâm Nính San lạnh lùng sắc bén lườm hắn, nói: "Ngươi che giấu đủ sâu, đây lầ muốn cố ý sỉ nhục ta sao? Ta cho ngươi biết, lực lượng có thể thông qua sử dụng thiên tài địa bảo để nhanh chóng tăng đến mức không thể tưởng tượng nổi."
"Nhưng chiến đấu thật sự cũng không phải lực lượng cường đại là chắc chắn có thể thắng. Kiểm tra cuối năm vừa bắt đầu, đợi chút nữa ta sẽ cho ngươi thấy sự chênh lệch thật sự giữa chúng ta."
Lâm Nính San căn bản không nhìn ra Trương Nhược Trần vận dụng chân khí vô cùng tinh diệu, cho nên mới cho rằng Trương Nhược Trần vận khí tốt, sử dụng một loại thiên tài địa bảo nào đó, mới có được lực lượng cường đại hiện tại.
Trên thực tế, một số người dùng nhầm kỳ hoa dị quả hoàn toàn có khả năng đột nhiên trở nên lực lượng vô cùng lớn.
Nghe được lời nói của Lâm Nính San, Trương Nhược Trần nhẹ nhàng lắc đầu, không thèm để ý nàng, đi thẳng về phía Lâm phi.
"Mẫu thân, ta làm được!"
Trương Nhược Trần nói.
Lâm phi đứng trong đám tần phi như bị tia chớp đánh một phát trúng người, ánh mắt long lanh, hơi run rẩy nói: "Trần nhi, thật sự là Trần nhi của ta?"
Lâm phi ôm chặt Trương Nhược Trần nghẹn ngào khóc rống.
Nàng chờ đợi ngày này, đã chờ quá lâu.
Vốn tưởng vĩnh viễn khó có khả năng chờ được một ngày này, không ngờ Trương Nhược Trần lại trở thành một vị võ giả, một vị cường giả thiếu niên! Khiến tất cả mọi người đều lau mắt mà nhìn, khiến tất cả mọi người không tiếp tục chê cười hắn nữa.
Thật ra mong muốn của nàng rất đơn giản, chỉ cần một sự đối xử công bằng.
Sau khi những phi tần, cung nữ, thái giám đứng ở một bên thấy cảnh này, trong lòng cũng bắt đầu suy nghĩ: "Sau này ngàn vạn lần đừng đắc tội Lâm phi nương nương!"
"Tốt!"
Vân Võ quận vương đứng bật dậy, hưng phấn nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, nói: "Cửu nhi có tài nhưng trưởng thành muộn, bản vương vô cùng vui mừng, dù kết quả kiểm tra cuối năm như thế nào, vương tộc cũng bày yến chúc mừng ba ngày. Cửu nhi, còn không qua đây để bổn vương nhìn thật kỹ?"
"Trần nhi, nhanh, nhanh đến bái kiến phụ vương của ngươi."
Lâm phi lau khô nước mắt, lập tức lôi kéo Trương Nhược Trần đi về phía Vân Võ quận vương.
"Bái kiến đại vương!"
Lâm phi và Trương Nhược Trần đồng thời chắp tay hành lễ.
Vân Võ quận vương nhìn Trương Nhược Trần cẩn thận quan sát, nói: "Tu vi của ngươi đạt tới Hoàng Cực cảnh tiểu cực vị?"
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |