Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Án mạng

Tiểu thuyết gốc · 2371 chữ

Nơi Trần Dương làm việc thuộc một tòa cao ốc trong lòng thành phố, tòa nhà cao cũng phải mấy chục tầng, hai mươi tầng dưới đều cho các công ty khác nhau thuê còn lại đều kinh doanh theo hình thức chung cư.

Vị trí nơi này cũng khá thuận tiện, trước mặt là đường lớn, hai bên là cả một khu công viên xanh mát.

Sau khi hoàn thành công việc hàng ngày, Trần Dương chán nản ngồi xuống mở điện thoại ra chơi game, công việc này đúng là việc nhẹ lương cao, ít nhất hắn cho là vậy, số tiền nhận được cũng dư dả để hắn trang trải cuộc sống.

- Đúng rồi, lên!

Cộc, cộc...

Đang miệt mài chơi đã đến lúc mấu chốt, Trần Dương lại nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Điều này khiến hắn khá mất hứng, bực mình đi ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài là một nữ tử mặc một bộ quần áo công sở, từng vết lồi lõm hiện lên sau lớp quần áo lầm Trần Dương trố mắt, thái độ bất mãn đã tan thành mây khói thay vào đó nịnh nọt tươi cười tiến đến, lấy một bộ dáng mà hắn cho là lịch sự nhất nói:

- Vị mỹ nữ này cần giúp gì?

Thiếu nữ dáng vẻ vội vã, thấy Trần Dương bước ra không khỏi thúc giục:

- Anh là bảo vệ mới ở đây sao, mau mở cửa cho tôi!

- Ồ, cô là người ở đây hay là nhân viên đến làm việc vậy?

- Tôi là người sống ở đây, tôi quên chút đồ nên quay trở về lấy!

Trần Dương ngạc nhiên:

- Thế thì cô cứ việc đi lên thôi, cần gì phải gọi tôi?

Thiếu nữ nghe vậy khuôn mặt hơi đỏ, ấp úng nói:

- Tôi... tôi đã làm mất chìa khóa phòng rồi nên không còn cách nào khác mong anh thông cảm.

Ha, cô tưởng mình là mỹ nữ thì nói gì cũng được sao, Trần Dương không khỏi đánh giá lại cô gái này, tuy xinh đẹp nhưng hình như não có chút không đủ dùng nha, khẽ cau mày nói:

- Tôi không thể tin cô được, cô có bằng chứng gì không?

- Đây là thẻ đăng ký của tôi, anh xem đi!

Cô gái như nhận ra điều gì vội vàng lấy từ trong túi ra một tấm thẻ màu vàng đưa cho hắn.

Nhận lấy tấm thẻ, xem qua một lượt thấy không có vấn đề, Trần Dương nói:

- Được rồi, cô theo tôi tới chỗ tiếp tân để xác thực tấm thẻ này một lần nữa, thú thực tôi vẫn chưa tin cô, tại sao cô không đi tìm tiếp tân ngay từ đầu cơ chứ?

- Được rồi!

Cô nàng cũng thành thực đi theo hắn, có điều nhìn bộ dạng vội vàng của cô nên hai người cũng tăng nhanh tốc độ.

Sau khi đã xác nhận xong sự việc, Trần Dương đưa chìa khóa mới cho cô nàng, trước khi đi chỉ nhắn lại một câu:

- Cô là Vương Bối Bối phải không? Hãy giữ gìn đồ vật của mình cho cẩn thận!

Vương Bối Bối quay lại nhìn hắn một cái rồi nhanh chóng chạy đi, cô làm vậy cũng là vì bất đắc gĩ a.

Tuy đã sống ở đây khá lâu nhưng Vương Bối Bối vẫn cảm thấy không khí nơi đây có chút khác lạ, mọi người chỉ cần sống trong cao ốc này ai nấy cũng đều mệt mỏi vô thần, nếu không phải giá phòng nơi đây rẻ hơn hẳn nơi khác thì có khi họ đã chuyển đi từ lâu rồi.

Hơn nữa dạo gần đây Vương Bối Bối có một cảm giác cực kỳ bất an, cô không hề muốn giao tiếp với người sống ở nơi đây, cảm giác này ngày càng rõ rệt, như thể là có thứ gì đó đang theo dõi mình vậy, nhiều lần gặp ác mộng khiến cho Vương Bối Bối càng sợ hãi.

Cô quyết định chuyển nơi ở, mọi thứ đã xong xuôi thì lại chợt nhớ ra mình để quên chiếc USB chứa tài liệu quan trọng nên quay trở về lấy.

Dọc đường đi Vương Bối Bối không hề gặp ai, khung cảnh yên tĩnh bất thường trái ngược hoàn toàn với cái huyên náo ở các tầng dưới, cơn sợ hãi trong lòng cũng vì thể mà ngày càng phóng đại lên, cô chạy nhanh nhất có thể, cái cảm giác bất ổn kịch liệt dâng lên như thác lũ, cảm giác bản thân như sắp tiếp cận tử vong vậy.

Đến trước cửa phòng của mình, tay vừa chạm vào cửa, đột nhiên một bóng đen xuất hiện sau lưng cô.

Vương Bối Bối hoảng sợ quay người lại, chỉ thấy tầm mắt tối lại, bất tỉnh!

...

- Đúng là xui xẻo mà.

Trần Dương bực mình đá một cái, trận game vừa nãy không ngờ lại thua, cũng là vì cô nàng Vương Bối Bối kia, chủ lực rời trận thì bọn kia làm sao có thể chống được cơ chứ.

Vừa vào lại ván mới, bộ đàm để trên ngực lại réo lên:

- Nhanh chóng lên tầng 25, ở đó xảy ra án mạng, mau gọi cảnh sát mà xe cứu thương!

Ca xxx!

Án mạng cái xxx!

Bất quá sự việc nghiêm trọng nên hắn cũng nhanh chóng chạy lên, trên dường đi vội vàng gọi đến bệnh viện:

- Alo...

...

Chỉ sau vài phút, cả tầng 25 đã bị cảnh sát bao vây, lúc này Trần Dương đang bị cảnh sát lấy lời khai, căn phong nơi xảy ra án mạng kia được kéo dây phong tỏa.

Đến bây giờ hắn vẫn còn chưa hết bàng hoàng, không ngờ người chết lại là Vương Bối Bối, cảm giác lúc này của hắn thật sự vi diệu, mới vài phút trước người ta vẫn còn nói chuyện với mình vậy mà giờ đây đã trở thành một thi thể vô hồn.

- Được rồi, anh đã có thể đi!

Viên cảnh sát sau khi ghi chép lời khai của hắn cũng thả hắn đi.

Trần Dương vô cùng bực mình, sáng giờ toàn gặp chuyện không đâu, ngay hôm đầu đi làm đã có người chết rồi, xem ra bản thân làm việc cũng khó được yên ổn a.

Bịch!

- A, xin lỗi!

Một lão thái thái từ phía sau đột nhiên xuất hiện từ phía sau vô tình dụng phải hắn, Trần Dương xem ra bộ dáng của bà lão rất vội vã lo sợ như đang chạy trốn thứ gì vậy, ánh mắt căng thẳng không ngừng cảnh giác về phía sau, nơi mà Vương Bối Bối được phát hiện treo cổ tự vẫn.

Tuy biết lỗi không phải của mình nhưng Trần Dương vẫn tiến đến đỡ bà lão dậy, lo lắng hỏi han:

- Lão thái thái, bà không sao chứ?

- Tôi không sao, cảm ơn cậu!

Bà lão nhanh chóng đứng lên, khiêm tốn vài câu rồi chạy biến, tốc độ nhanh đến nỗi Trần Dương cũng thấy mặc cảm, người già bây giò đều mạnh mẽ vậy sao.

Lắc đầu vài cái xua đi những chuyện xúi quẩy, Trần Dương lại quay trở lại vị trí của mình, hắn đã làm đúng nhiệm vụ của mình, còn lại là phần của cảnh sát, tuy nhiên Trần Dương cũng cảm thấy tiếc nuối, một mỹ nữ xinh đẹp như vậy cư nhiên lại chọn tự sát, trong đầu không nhịn nổi suy nghĩ vẩn vơ.

- A! Không đúng!

Một suy nghĩ đột nhiên chạy qua làm Trần Dương bừng tỉnh, thái độ không đúng, hành vi không đúng, mục đích cũng không đúng, Vương Bối Bối không có lý do để tự sát, chẳng lẽ là mưu sát.

Nếu đúng là như vậy thì hung thủ đâu? Từ lúc hắn gặp Vương Bối Bối đến giờ vẫn chưa có ai ra khỏi nơi này cả, chẳng lẽ hung thủ vẫn ở đâu đó trong cao ốc?

Về phần lão thái bà thì không thể nào, Vương Bối Bối không thể vô dụng đến nỗi ngay cả một lão nhân cũng không đánh lại được, mà kể cả không đánh lại được thì chẳng lẽ không trốn được sao, sau đó gọi điện thông báo để có người kịp trợ giúp đảm bảo sẽ an toàn, nhưng hắn cũng có chút hoài nghi về thái độ của người này, bà lão là đang sợ cái gì? Cảnh sát ư? Không thể!

Điều này chứng tỏ hung thủ có 'thủ đoạn' vượt xa khả năng phản kháng của nàng.

Thủ đoạn ở đây chỉ là một cái gì đó đại biểu cho vô số phương pháp gây án, lực lượng nghiền ép, kĩ xảo tinh vi hay đánh lừa cảm giác... tất cả đều có thể xảy ra.

Hung thủ này cũng đủ ngông cuồng, lại mở cửa không thèm che dấu để người khác phát hiện, và cái biểu cảm kia của Vương Bối Bối là sao, hoảng sợ, kinh hãi hay chỉ đơn giản là thiếu khí nên mới như vậy.

Vương Bối Bối được phát hiện trong tình trạng treo cổ trước cửa nhà, tại sao không làm chỗ kín đáo hơn.

Vô vàn đầu mối rời rạc xoay chuyển trong đầu, Trần Dương có cảm giác như bản thân đã nắm được thứ gì đó nhưng lại không thể tìm ra được điểm mấu chốt làm hắn khó chịu vô cùng.

Bên ngoài hiện tại đang vô cùng náo nhiệt, tầng 25 xem ra sẽ trở thành tâm điểm nhanh thôi, thậm chí phóng viên đã loay hoay xuất hiện rồi, Trần Dương cá là sau hôm nay tầng 25 sẽ chẳng còn ai dám ở đó nữa, mà việc này cùng hắn không quan hệ, chẳng qua là hứng thú nhất thời khiến hắn tò mò tìm hiểu về cái chết của Vương Bối Bối thôi.

...

Những suy đoán của Trần Dương cũng không khác quá nhiều so với phía cảnh sát, tuy nhiên sự việc không hề đơn giản như hắn tưởng tượng.

- A Miêu, đã có kết quả khám nghiệm chưa?

- Thưa sếp, nạn nhân có tên Vương Bối Bối, năm nay 20 tuổi,...

- Tôi hỏi anh là kết quả khám nghiệm!

- Dạ, nguyên nhân dẫn đến cái chết của nạn nhân là do ngạt khí mà chết, hiện trường không tìm thấy dấu vết của xô đẩy, hung khí là chiếc dây thừng không hề được tìm thấy ở bất kỳ nơi nào trên tầng 25, xung quanh nạn nhân không hề có vật dụng dùng để nâng nạn nhân lên,... kết luận đây là một vụ án giết người.

A Miêu đọc xong, cả hai người đồng thời rơi vào trầm tư.

...

Tạch! Tạch!

- Xin đồng chí cảnh sát, tôi đến từ tòa báo xxx, ngài có thể trả lời một vài câu hỏi của chúng tôi không?

- Thưa ngài, tôi nghe nói đây là một vụ án mạng chứ không phải đơn thuần là tự tử, mong ngài hãy giải thích cho chúng tôi!

- Tôi nghe nói đây đã là vụ án mạng thứ 3 ở cao ốc này rồi, tôi nghĩ đây là một vụ giết người hàng loạt, ngài đã có manh mối gì về vụ việc này?

- Xin ngài cho ý kiến!

- ...

Vừa bước ra ngoài, hàng loạt ống kính lập tức hướng về đám cảnh sát, đèn flash lấp lóe liên tục sáng cả một khu vực, đám phóng viên kí giả như sói đói chờ một chen chúc nhau lao đến tạo thành một tràng cảnh hỗn loạn nhỏ.

- Hừ! đám này đánh hơi thật nhanh!

Những cảnh sát đi ra đầu đầy hắc tuyến, mặc kệ lời nói xung quanh một đường đi thẳng, việc này không phải đám người bọn họ có thể giải quyết được, chỉ cần nói năng không cẩn thận khiến những người trong cao ốc rời đi thì lúc đó họ sẽ bị giám đốc của cao ốc này điên cuồng kiện cáo, không ai muốn làm việc tự hại mình hại người này cả, tất cả cứ giao hết cho lãnh đạo đi.

...

Trần Dương đã đánh giá thấp độ nóng của tin tức này, ngay buổi trưa hàng loạt bài báo xoay quanh tiêu đề cái chết của Vương Bối Bối đưa ra khiến dân mạng sôi trào, tiêu đề cái nào cái nấy đều vô cùng kích thích trí tò mò.

Do mới ngày đầu đi làm nên hắn không hề biết về 'tiểu sử' của tầng 25 kia, dân mạng nói nơi đó bị quỷ ám, Vương Bối Bối chính là người thứ ba chết ở đó, trùng hợp hơn là hai ngươi kia cũng chết cùng tại căn phòng đó, cũng một kiểu chết đó càng khiến cái thuyết âm mưu kia được nhiều người tin hơn.

Những người sống ở tầng 25 khi nghe được tin này ai nấy đều rùng mình vội vàng chạy xuống trả phòng, không ai muốn sống cùng một nơi với ma quỷ cả, dù là tin đồn nhưng tính ám ảnh của nó mang lại không hề thấp chút nào.

Nhận được tin tức khiến Trần Dương cũng bất ngờ, không thể tin được lại có chuyện trùng hợp như vậy, trong này ắt có bí mật, cả ba người đều là người thuê căn phòng 163 tại tầng 25, mà cả ba người cũng đều chết vì một lý do, ngươi nói trùng hợp sao, xác xuất còn nhỏ hơn là trúng xổ số nữa, nói đúng ra thì căn phòng 163 kia mới là thứ có vấn đề.

Nhìn lại thì giá căn phòng này là rẻ nhất, rẻ như cho không, giảm giá vì có người chết sao, vô lý, vậy thì chỉ còn nguyên nhân là căn phòng này có 'thứ gì đó không sạch sẽ', mà ba người đều là nữ nhân, nam nhân thuê không hề thấy có chút vần đề.

- Hại não, không nghĩ nữa, chỉ cần đến tháng có lương là được rồi, vấn đề khác cần gì quan tâm cơ chứ!

Bạn đang đọc Đạo Tổ Luyện Chi Nguyên sáng tác bởi ThánhThủThầnMa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThánhThủThầnMa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.