Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Tự Thiên Thư chi Đệ Nhất Thư! Nguyên Linh Chân Quân!

Tiểu thuyết gốc · 2452 chữ

Cuối buổi mọi người tan tầm, ai nầy đều có vẻ vội vã hơn hẳn, chẳng ai muốn ở gần nơi xảy ra án mạng cả, hơn nữa đây còn là một vụ giết người hàng loạt.

Trần Dương vu vơ nhìn ra ngoài quan sát dòng người qua lại, thật là chán nản, xem ra công việc này cũng đòi hỏi phải có thần kinh thép a, cả ngày chỉ ngồi một chỗ đối với một người đang trong tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất như hắn thật sự là một sự tra tấn về tinh thần, trong lòng không ngừng cầu mong Dương ca mong chóng đến giả cứu tên tiểu đệ này.

- Trần Dương, đến giờ đổi ca rồi!

Cuối cùng cũng chờ được tri kỷ, Trần Dương không khỏi vui mừng ôm Dương Lỗi một cái, giọng nói mang đầy vẻ sung sướng:

- Cuối cùng cũng chờ được lão ca rồi, cả ngày ngồi một chỗ đúng là chán chết mà.

- Ta nghe nói hôm nay ở đây lại xảy ra án mạng sao?

Dương Lỗi hướng về phía hắn hỏi.

Trần Dương cũng không giấu diếm thành thật trả lời:

- Đúng vậy, ta thấy bây giờ mọi người đều biết hết rồi, dù sao thì trên mạng hiện vẫn còn đang ồn ào vụ này cơ mà!

- Lại là căn phòng 163 tầng 25 à?

Dương Lỗi nói một cách thản nhiên.

Trần Dương nghe vậy tâm thần trấn động, hưng phấn đến nổi hai tay bám chặt lấy bả vai Dương Lỗi ra sức lay động dồn dập hỏi:

- Đại ca, ngươi biết sao?

Dương Lỗi thấy hắn hưng phấn cũng chỉ cười nhẹ, dù sao bản tính tò mò của con người rất 'khó' sửa nha, từ tốn giải thích:

- Không phải như những gì trên mạng, thật ra nơi đây đã xảy ra tới bốn vụ rồi, chẳng qua là bị che đậy đi thôi, người đầu tiên cũng là một người phụ nữ nhưng là một góa phụ, người ta tìm thấy cô ta chết trong bồn tắm, động mạch ở tay bị rạch một đường lớn, nguyên nhân là do mất máu mà chết, ta còn có cả ảnh của những người kia cùng với một ít thông tin bản thân thu thập được khi nói chuyện với cảnh sát, nếu ngươi cần ta có thể đem đến.

- Đại ca, sở thích của ngươi cũng thật nặng nha.

Trần Dương hết nói nổi, vị đại ca này lại thích chụp hình tử thi đem về, đúng là mỗi người mỗi khác, không thể nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá được.

- Khụ! Khụ! Thế ngươi có cần không? Lằng nhằng ta đem cất luôn giờ!

Dương Lỗi xấu hổ ho khan vài tiếng, đúng là cái miệng hại cái thân mà.

Trần Dương cười hì hì tiến đến nịnh nọt:

- Đại ca anh tuấn thần võ, tiểu đệ vẫn còn học hỏi nhiều từ ngài a, chỉ cần được một chút bổn sự của ngài thì tiểu đệ cũng coi như có nguồn vốn để lăn lộn trên giang hồ rồi, hắc hắc, còn về thông tin của ba người kia ta nghĩ ngài cũng sẽ vì tiểu đệ mà giúp ta một lần thôi đúng chứ?

- Hừ! Coi như ngươi biết điều!

Dương Lỗi vui vẻ làm cao một cái, Trần Dương cười tít cả mắt, xem ra vị đại ca này cũng rất đơn giản nha.

...

Nhà của Trần Dương chỉ cách nơi làm việc vài cây số, nói là nhà chứ thực ra đây là một khu chung cư quy mô khá nhỏ, tất nhiên hắn chỉ là một thằng đi thuê phòng ở đây thôi.

Sau khi làm xong mọi việc, lúc này hắn mới quan tâm đến tờ giấy trong túi áo kia.

Không ngờ để trong người cả ngày trời mà nó không hề bị nhắn một chút nào, quan sát một lúc không thể tìm ra điểm gì khác biệt khiến hắn chán nản vứt xuống mặt bàn trước mặt, ngoại trừ vài điểm đặc biệt thì xem ra cũng không có gì bí mật, xem ra lúc trước nên chọn đại một bí kíp từ chỗ lão ăn mày còn hơn.

Trần Dương có sở thích sưu tập các 'bí kíp võ công' trong các bộ phim hắn từng xem qua, nào là Cửu Dương Thần Công, Dịch Cân Kinh, Hấp Tinh Đại Pháp, Đả Cẩu Bổng Pháp hắn đều có cả, tất nhiên đều là bản lậu chỉ mua cho vui thôi, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn lấy ra xem, dù sao cũng là tiền mà.

Cuộc sống của Trần Dương rất đơn giản, đi làm, về nhà chơi game xem phim, hắn cũng chưa từng lo lắng về điều gì cả, cuộc sống cứ bình thường là được rồi.

Lúc này hắn đang ngồi xem phim, tay thì lại cầm quả táo đang gọt dở, đột nhiên hắn đứng phắt dậy hô lớn:

- Đúng rồi, đánh nó a!

Một cơn đau nhức từ ngón tay truyền đến khiến hắn phải rời mắt nhìn xuống, không biết từ khi nào ngón tay đã bị chiếc dao cầm trên tay kia cắt ra một đường chỉ đỏ, máu đang từ đó rỉ dần ra.

- May mà vết thương không sâu!

Thầm than một tiếng rồi ngậm ngón tay vào miệng, không phải lúc nào cũng phải cẩn thận quá lên, cứ đơn giản trực tiếp là được.

Trần Dương không để ý khi đưa tay lên, một giọt máu cứ như thế từ từ rơi xuống đúng nơi mà hắn đặt tấm giấy kia.

Phóc!

Máu của hắn khi tiếp xúc với tờ giấy này thì biến mất như chưa từng tồn tại vậy, vệt máu vừa biến mất, một đoàn kim quang dữ dội nương theo mặt giấy bùng phát dữ dội khiến Trần Dương không kịp đề phòng phải che mắt lại.

Lúc này, tờ giấy kia đã chuyển sang một màu lục thanh thúy, một trăm kí tự bên trên như được dát vàng đang tỏa ra hào quang hoàng kim chiếu cho cả căn phòng hắn sáng bừng.

Trần Dương khẽ mở mắt thì bị khung cảnh trước mắt làm cho trấn kinh, chỉ thấy 'tờ giấy' tầm thường kia lúc này đang lơ lửng trên không trung, màu sắc thay thổi phải nói là nghiêng trời lệch đất, từ nó tỏa ra một loại ba động khiến cho không gian xung quanh dập dờn như sóng vỗ, khắp mình toát lên một trận cao quý uy nghiêm khiến cho hắn có cảm giác muốn quỳ lạy.

- Ha ha, bổn tôn cuối cùng đã tự do! Ha ha, ta đợi ngày này không biết đã bao nhiêu năm rồi! Ha ha ha...

Trần Dương có thể nghe thấy rõ ràng 'tờ giấy' kia phát ra âm thanh cuồng tiếu, mặt giấy đột nhiên rung động dữ dội, một thân ảnh mờ ảo từ đó phá không bay ra, Trần Dương chỉ nhìn thấy đó là một lão nhân già nua, bộ dáng thập phần tiên phon đạo cốt, có điều lúc này khuôn mặt lão biến hóa kịch liệt, giống như là vui mừng quá độ mà thành ra như vậy.

Lão giả kia thấy Trần Dương đang ngơ ngác một bên thì cười lớn một tiếng thỏa mãn:

- Không ngờ vừa mới thoát ra đã tìm được một thân xác không tồi, tiểu tử, ngươi khôn hồn thì hãy dâng cơ thể của mình lên cho ta, khặc khặc ...

Không để Trần Dương kịp phản ứng lão lập tức ra tay, một tay chỉ về phía mi tâm của Trần Dương, cả cơ thể như huyễn hóa thành bạch quang muốn bay vào.

Dị biến đột nhiên phát sinh, 'tờ giấy' lục sắc khẽ run lên một cái, kim quang phù văn trên mặt hướng về lão giả kia điên cuồng lao đến, tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Lão nhân kia đang vô cùng sung sướng khuôn mặt lập tức đại biến, lão lập tức thu tay muốn chạy.

Nhưng kim quang phù văn trổi nổi trên không trung như một lồng giam vô hình ngăn lão lại, từng đạo phù văn bắt đầu lên kết với nhau, không mất mấy giây biến thành một kim cầu khổng lồ bao lấy lão giả.

Lão nhân điên cuồng đập phá bên trong, giọng điệu dữ tợn gào thét:

- A A, mau thả bổn tôn ra, ta không cam tâm, A A A!!!

Kim cầu khổng lồ không hề vì tiếng kêu của hắn mà dừng lại, nó xoay tròng vài cái rồi thu nhỏ lại chỉ bằng viên bi thông thường, cùng lúc đó cả kim cầu và lục thư chỉ lóe lên một cái hóa thành một đạo tàn ảnh đồng thời hướng về mi tâm của Trần Dương bắn tới.

Mọi việc chỉ diễn ra trong tích tắc, nhanh đến nỗi Trần Dương còn chưa kịp định thần, trong đầu hắn lúc này như có hàng nghìn con quạ bay qua, ngơ ngác vô thần.

Đây là đâu? Tôi là ai? Đâu là tôi? Ai có thể giải thích cho tôi không? ...

Không để Trần Dương phải suy nghĩ nhiều, một luồng thông tin khổng lồ như sao trời đột nhiên xuất hiện len lỏi vào từng nơi trong đầu hắn, Trần Dương đau đớn đến mơ màng, trong cơn phê, một giọng nói xa xăm mà có phần quen thuộc cứ văng vẳng bên tai làm hắn đê mê.

Trần Dương không thể nghe rõ bất cứ từ nào nhưng vẫn cảm giác rõ rệt âm thanh kia hoàn toàn là có thật và nó vẫn lầm bầm bên tai hắn, từng câu từng chữ hiện lên khiến hắn có một cảm giác vi diệu khó tả.

... Vô Tự Thiên Thư chi Đệ Nhất Thư!

Khi nghe đến đây cả cơ thể hắn run rẩy dữ dội, hắn chỉ có thể nghe rõ mấy chữ cuối cùng kia, đôi mắt vốn đờ đẫn nay đã lấy lại thanh tỉnh, tất cả thông tin không thuộc về bản thân kia đã bị hắn hoàn toàn hấp thu, tuy vậy hắn vẫn lẳng lặng nhắm mắt nằm đó không di chuyển.

Nửa giờ sau Trần Dương mơi chậm rãi mở mắt ra, tâm niệm vừa động, 'tờ giấy' kia lại xuất hiện trướ mặt hắn, có điều giờ phút này nó lại quay lại bộ dáng ban đầu của mình, không có bất cứ bắt mắt nào, tuy nhiên đã tiếp nhận tất cả thông tin về thứ đồ vật này nên hắn không hề khinh thường nó mà còn có chút sợ hãi.

Hắn chỉ biết là thứ này có lai lịch rất lớn còn lớn đến đâu thì không biết, tên của nó là Đệ Nhất Thư.

Trần Dương sau khi xác nhận tất cả đều là sự thật lúc này mới triệt để buông lỏng, không ngờ bản thân lại sở hữu một thứ kinh khủng như vậy, bàn tay cầm Đệ Nhất Thư có chút run run, bề mặt của nó vẫn khô ráp như vậy nhưng trên mặt vẫn còn sót lại một văn tự đang tỏa ra hào quang rực rỡ. Trần Dương hưng phấn nhìn đạo kim văn kia như trân báu quý nhất thế gian.

- Ê lão già, ngươi nói xem ta nên sử dụng kim văn này như thế nào?

Trần Dương vội vàng hỏi ý kiến lão nhân vẫn còn ở trong đầu mình.

Lão nhân kia có pháp danh là Nguyên Linh Chân Quân, mạnh đến đâu hắn cũng không biết nhưng chắc chắn một điều lão không thể thoát ra khi hắn chưa đồng ý, mà kể cả hắn đồng ý thì Đệ Nhất Thư chưa chắc đã đồng ý a, xem như lão bị nhốt vĩnh viễn bên trong người Trần Dương đi.

Nguyên Linh Chân Quan lúc này chán nản co lại thành một vòng, xem ra đã triệt để tuyệt vọng, lão từ chối cho ý kiến.

- Xem ra phải dùng biện pháp mạnh!

Trần Dương cười một tiếng, lão già này muốn đoạt xá hắn, phải chỉnh lại thái độ của lão mới được, người ta nói dưới mái hiện phải cúi đầu, phải cho vị Chân Quân cao cao tại thượng này nhân ra vị thế hiện tại của mình.

Tâm niệm vừa động, kim cầu trong trong người rục rịch vài cái rồi co rút lại gấp đôi, Nguyên Linh Chân Quân vốn đang thái độ tùy ngươi chém giết sắc mặt liền tái nhợt sợ hãi la lên:

- A A A, tên tiểu tử khốn khiếp, mau dừng tay, bổn Chân Quân nói, A A A...

- Hừ, xem ra ngươi vẫn có chút giác ngộ!

Trần Dương cười lạnh, xem ra tên này không chịu được cực hình, vậy thì càng tốt, ta lại muốn xem sương cốt lão ta cứng rắn đến đâu.

Nguyên Linh Chân Quân bất mãn nói:

- Bản thân ngươi còn chưa biết được điều thần kỳ của kim văn này đâu, nó có thể biến mục nát thành thần kỳ, đơn giản hơn chính là cường hóa vạn vật, với kinh nghiệm của bổn Chân Quân mà còn phải sợ hãi trước tác dụng của vật này thì ngươi phải biết nó kinh khủng như thế nào rồi!

- Ngươi 'nguy hiểm' đến mức nào?

- Hừ! chỉ cần nói ra cấp bậc của ta, đảm bảo ngoại trừ ngươi, tất cả vị diện này đều sụp đổ!

Trần Dương hít một ngụm khí lạnh, Nguyên Linh Chân Quân đắc ý khoe khoang, sao hả, tiểu tử ngươi có phải sợ hãi rồi phải không, bất quá câu tiếp theo cảu hắn khiến lão không khỏi cạn lời:

- Mà cũng không sao? Dù sao ta đâu có chết? Hơn nữa ngươi mạnh như vậy không phải cũng đang nằm đây sao? Có gì đáng tự hào chứ!

Nguyên Linh Chân Quân không phục nói:

- Tiểu tử ngươi quá ngây thơ, chỉ cần ngươi đạt được cấp bậc như ta thì tự khắc ngươi sẽ hiểu.

- Hiểu gì?

- Không thể nói, sẽ bị Thiên Phạt!

- Không phải ngươi nói một câu là nó sẽ sụp đổ sao?

- Tiểu tử ngươi có bị ngốc không, ta đương nhiên không sợ cái Thiên Đạo cấp thấp này, cái ta nói chính là Đại Đạo.

Nguyên Linh Chân Quân mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn giảng giải những thứ cơ bản cho hắn, chắc là do cô độc quá lâu nên bây giờ có cơ hội lão muốn nói cho sảng khoái để bớt buồn chán.

Bạn đang đọc Đạo Tổ Luyện Chi Nguyên sáng tác bởi ThánhThủThầnMa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThánhThủThầnMa
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.