Quỷ vật sơ hiện
Hiện tại đã là mười giờ tối, mọi người hầu hết đều ở trong nhà của mình, Trần Dương lúc này lại lủi thủi với chiếc đèn pin đi kiểm tra xung quanh.
Cũng không có gì khác thường xảy ra, bất giác nhìn về tầng 25, chỉ thấy nơi đó hiện giờ bị một luồng hắc vụ đen kịt bao phủ không thể nhìn thấy bất cứ dồ vật nào bên trong, tuy nhiên đó cũng chỉ là cảnh tượng khi dùng nội lực quan sát thôi, dùng mắt bình thường thì không có gì khác biệt.
Đứng tận dưới mặt đất mà hắn vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được sự lãnh lẽo của đống âm khí kia, không khí có chút lắng đọng làm người ta sởn tóc gáy, uy áp vô hình này chỉ những người tu luyện như hắn mới có thể cảm nhận được.
Vì công việc nên Trần Dương đành phải đi lên kiểm tra, vừa bước ra khỏi thang máy, một trận hàn khí vô hình đột nhiên quét qua khiến hắn như rơi vào hầm băng, nơi đây không khí yên lặng dị thường, không hề có một chút ánh sáng khác hẳn với các tầng khác.
Dãy hành lang vốn ngắn ngủi mà giờ phủi này lại như kéo dài ra vô tận, Trần Dương vội vàng dùng nội lực vận chuyển toàn thân, lúc này cảm giác bất an trong người mới giảm đi.
Do nơi đây hiện tại không còn ai ở nên hắn cũng tiện kiểm tra, mỗi lần mở một cánh cửa lại thấy một đạo âm khí nhàn nhạt thoát ra khiến hắn rùng mình, cảm giác nguy hiểm càng ngày càng mạnh khi tiến đến gần căn phòng mà Vương Bối Bối treo cổ kia.
Ực!
Trần Dương khó khăn đè nén lại sợ hãi, hắn giờ phút này thực sự bội phục sát đất với vị Dương đại ca của mình, vậy mà có thể đi đến những nơi như vậy mà không hoảng sợ chút nào.
Két~~
Trần Dương vừa đến trước căn phòng, cánh cửa đột nhiên mở ra, trong khung cảnh tĩnh mịch như vậy thì âm thanh mà nó phát ra lại khiến con người cảm thấy ghê rợn.
Nguyên Lão có chút bất mãn cau mày:
- Hừ, một con kiến mà cũng dám ở đây giả thần giả quỷ, ngươi không phải sợ, quỷ vật này chỉ có thể quanh quẩn tại nơi nó chết thôi, không thể ra ngoài hại người, nếu không đám người trước đây sống bên cạnh không thể nào thoát được!
Tuy đã biết nhưng bản năng vốn có của cơ thể đang không ngừng thúc dục hắn mau chóng rơi đi, Trần Dương hít sâu một hơi cắn răng đẩy mạnh cánh cửa, ánh đèn quét ra không hề phát hiện ra điều bất thường.
Trần Dương vội vàng đóng cửa lại, chỉnh lại hô hấp từ từ hướng phía thang máy đi đến, phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh a.
Cánh cửa thang máy mở ra, Trần Dương chưa bao giờ cảm thấy ánh sáng này lại ấm áp như vậy, giống như đem hắn kéo lại trần thế vậy.
Đúng lúc này Nguyên Linh Chân Quân đột nhiên thất thanh la lên:
- Tiểu tử cẩn thận, có thứ gì đó đi ra từ căn phóng đó!
Vốn đang thở phào nhẹ nhõm Trần Dương khuôn mặt lập tức biến sắc, ánh mắt hướng về phía căn phòng kia. Tuy cửa thang máy đang từ từ đóng lại nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ ràng một bóng mờ trắng toát đang tiến về phía mình.
Đồng tử của hắn co rút lại mạnh mẽ, chỉ thấy bóng trắng đo có hình dáng của một người phụ nữ, cái đầu ngước lên phía trước, mái tóc đen nhánh tán loạn trước mặt, đồng tử tán loạn, khuôn mặt trắng bệnh không có một chút huyết sắc, chỉ thấy nó lại quay gương mặt khủng bố về phía hắn cười một cái, cái miệng đỏ lòm như huyết dịch vậy mà kéo đến tận khóe mắt.
Nụ cười này làm cả người Trần Dương tê dại, tuy hành lang kia không hề có ánh sáng nhưng hắn lại có thể nhìn rõ khuôn mặt của nó như in, quá kinh khủng, mặc dù đã xem rất nhiều phim kinh dị nhưng khi đặt mình trong hoàn cảnh này hắn mới biết cảm giác của nó là thế nào.
- Tiểu tử mau tỉnh lại, mau vận chuyển nội lực, với thực lực cảu con quỷ này ngươi có thể chạy được!
Nguyên Linh Chân Quân trong đầu hắn điên cuồng hô hoán, Trần Dương ánh mắt đã lấy lại chút thanh tỉnh vội vàng vận hành khẩu quyết Dịch Cân Tẩy Tủy Kinh.
Gré!!!
Nữ quỷ thấy hành động của hắn đột nhiên gào lên một tiếng, dư âm khiến đầu hắn có chút đau nhức, tốc độ của nó tăng nhanh lao về phía Trần Dương khác hẳn bộ dạng chậm rãi dọa người kia.
Trần Dương thật sự hoảng sợ, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ hắn chưa biết sợ là gì nhưng hôm nay thì hắn biết rồi, cánh cửa thang máy đã sắp đóng lại mà hắn cảm giác như đã một năm trôi qua vậy, cả người căng thẳng không biết tiếp theo phải làm gì.
'Vút' một tiếng, nữ quỷ lấp lóe vài cái rồi xuất hiện ngay trước cửa thang máy, bộ dạng thập phần khủng bố, cơ thể hắn căng cứng như không thuộc về bản thân vậy, cả người bất giác bị sợ hãi bao trùm.
Phốc! Rầm!
Nữ quỷ nhe răng cười một tiếng dữ tợn dùng một cánh tay bóp chặt lấy cổ của hắn muốn kéo ra, đúng lúc này cánh cửa thang máy cuối cùng cũng đóng lại, cảnh tượng khinh hoàng kia lập tức bị ngăn cách, cơ thể Trần Dương vô lực ngồi xổm xuống.
Cánh tay kia vẫn không hề biến mất mà vẫn bám ở cổ hắn, Trần Dương vội vàng niệm khẩu quyết Dịch Cân Tẩy Tủy Kinh, đem nội lực dồn toàn bộ vào hai tay giật phăng cánh tay ghê tởm kia ra, hàn khí nó toát ra khiến hắn cũng phải rùng mình sợ hãi.
Nương theo từng câu khẩu quyết Trần Dương đọc ra, cánh tay bạch sắc trong tay hắn như cảm giác được một nguy hiểm trí mạng điên cuồng vùng vẫy, từng thớ cơ nhục trên đó theo từng chữ của hắn mà bắt đầu bốc lên một làn khói trắng. Trần Dương thấy thế khuôn mặt mừng rỡ vạn phần tăng nhanh tốc độ, chỉ vài hô hấp sau nó liền bị hắn 'độ hóa' tan thành mây khói.
Trần Dương mệt mỏi ngồi xuống, may mà nữ quỷ kia không đuổi theo hắn, một cánh tay của nó đã khiến hắn phải dùng toàn bộ nội lực trong đan điền mới có thể tiêu trừ được, không biết nếu nó đuổi theo thì bản thân có sống sót hay không còn là cả một vấn đề.
Nguyên Lão cũng đưa ra lý giải cho hắn:
- Không ngờ bên trong không phải chỉ tồn tại duy nhất một quỷ vật, may cho ngươi là con nữ quỷ lúc nãy bị hạn chết hoạt động nên mới không thể đuổi theo, nếu không chắc chắn ngươi tám phần lành ít dữ nhiều.
- Hộc hộc, không ngờ cái thứ này lại đáng sợ như vậy, xém chút làm ta mất cái mạng nhỏ, may mà Dịch Cân Tẩy Tủy Kinh là công pháp Phật Môn vừa hay lại khắc chế đươc âm khí, nếu không phen này khó thoát a!
Khó khăn thở ra một hơi, Trần Dương có thể cảm nhận bây giờ lồng ngực vẫn còn có chút đau nhức, tim đập dữ dội như trống hội, suy ngẫm một chút không kìm nổi tò mò hướng về Nguyên Lão thỉnh giáo:
- Tại sao nó lại tấn công ta mà không gây hại cho người khác?
- Cái này thì đơn giản, trên người ngươi tồn tại nội lực, thứ có thể tiêu diệt được nó, còn người thường thì không.
Trần Dương cười khổ một tiếng, vốn chỉ dùng để giảm bớt sợ hãi ai dè lại xém chút nữa làm hại đến bản thân, việc này chắc chắn cần phải rút kinh nghiệm, lần nữa dò hỏi Nguyên Lão:
- Nó không đuổi theo mà chỉ tác quái ở tầng 25 chắc chắn phải có ví do, ngươi có biết vì sao không?
Nguyên Lão vuốt bộ râu ôn tồn nói:
- Đích thực là trên đó tòn tại một tầng cấm chế, nó là thứ giam cầm con lệ quỷ bên trong, còn con nữ quỷ kia cũng chỉ là một tồn tại cấp thấp được con lệ quỷ điều khiển nên chỉ hoạt đọng trong một phạm vi nhất định, đó chính là tầng 25 kia. Thứ đó chắc chắn đã ghi nhớ ngươi, hiện tại tuyết đối không được lên trên đó, đối với ngươi là thập tử vô sinh, đừng vì chút lợi ích trước mặt mà đánh mất mạng nhỏ của mình, muốn hưởng cũng phải sống sót mới có thể, nếu không tất cả cũng chỉ là phù vân.
- Ta ghi nhớ!
Coi như rút kinh nghiệm cho bản thân, việc gì không nắm chắc tuyệt đối không làm, Trần Dương nhờ quả đắng ngày hôm nay mới lĩnh ngộ ra điều này, đây sẽ là lần cuối cùng ta sơ sót như vậy, Nguyên Lão nói rất đúng, chỉ có mạng sống mới là quan trọng nhất, tất cả thứ khác đều là phù vân.
Giờ phút này hắn càng cấp thiết hơn về thực lực của bản thân, chung quy cũng tại hắn chưa đủ mạnh, có sức mạnh thì liền có thể chống lại thậm chí giết chết cả con lệ quỷ kia, có sức mạnh thì cũng không đến nỗi bị con nữa quỷ kia dọa xém chút nữa mất mạng, ta cần phải mạnh hơn.
Nguyên Lão thấy hắn có chút giác ngộ hài lòng gật đầu nói:
- Tiểu tử ngươi nhận ra điều này từ sớm rất có ích, sau này khi ngươi tiến vào con đường tu luyện thật sự mới biết được lòng người có bao nhiêu hiểm ác, mặt mũi đôi khi cũng không phải là thứ quá quan trọng, chỉ cần sống là mọi việc đều có khả năng hoàn thành.
Đúng vậy, vấn đề của tất cả mọi người trong xã hôi này chính là mặt mũi, mặt mũi thể hiện cho địa vị, nó thể hiện cho cấp bậc, một xã hội vận hành bằng đồng tiền thì điều đó là tối quan trọng, hắn cuối cùng cũng giác ngộ, hắn đã không phải là người bình thường nữa, không cần phải áp đặt quy tắc thông thường lên người như trước đây.
Thực lực vi tôn!
Đăng bởi | ThánhThủThầnMa |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |